Phong Đao công kích không thành công, tối nay mình sẽ phải nằm trong
tay Ngô Kiến Phong.
Thật vất vả mới nhặt được mạng từ trong lôi kiếp, nàng còn chưa sống
đủ, bất luận như thế nào, nàng sẽ không cho Ngô Kiến Phong được như ý.
Mà lỡ như tiếp theo, bọn họ muốn làm chuyện bất lợi sau lưng An Hoằng
Hàn, đây mới chính là nổi lo lắng lớn nhất trong lòng của Tịch Tích Chi.
Hai cánh tay trắng nõn nà từ từ nâng lên, đôi môi bị nàng cắn trắng
bệch, cánh tay nâng lên cũng hơi run. Hình như vận dụng pháp thuật này
phải tốn rất nhiều sức lực. Tịch Tích Chi rất cẩn thận khống chế linh lực,
phòng ngừa linh lực không bị khống chế bay ra ngoài.
Tập trung ánh mắt nhìn về phía Ngô Kiến Phong, nàng không lên tiếng,
giơ tay lên thì một loạt Phong Đao bắn về phía Ngô Kiến Phong.
Tốc độ Phong Đao cực nhanh, mà nhãn lực của Tịch Tích Chi đã khóa
phương hướng của Ngô Kiến Phong, cự li giữa các Phong Đao như đã dùng
thước đo để đo, giống nhau như đúc. Mới vừa bắn Phong Đao không lâu,
thân thể Tịch Tích Chi giống như bị rút đi khí lực, ngã quỵ xuống đất.
Mí mắt nặng nề không mở ra được, tay tê chân đau không dứt. Tịch
Tích Chi biết lúc này không được ngã cũng không được ngủ, nhưng mà
mặc dù đầu nàng lặp lại rất nhiều lần những từ này, ý thức vẫn dần dần bay
ra khỏi thân thể nàng. Đến cuối cùng. . . . . . Tịch Tích Chi nằm xuống, hôn
mê bất tỉnh.
Nhìn Phong Đao với tốc độ sét đánh chói tai bắn tới, sắc mặt Ngô Kiến
Phong lập tức trở nên khó coi, mũi chân chạm đất, bay lên trời. Dù tốc độ
của hắn rất nhanh, lại chỉ tránh khỏi vài cái Phong Đao. Nhìn thấy vài
Phong Đao bắn tới phía mình, thân thể Ngô Kiến Phong khẽ ngã về phía
sau, chống đất bằng nửa hình cung. Đúng lúc hắn cho rằng mình tránh được