Giọng nói của An Vân Y không nhỏ, khiến rất nhiều người nghe được.
Mỗi một người đều không khỏi suy đoán, lang có ý thiếp có lòng. Mấy
ngày gần đây, tin đồn Thập Tứ công chúa và Đoàn hoàng tử như hình với
bóng mỗi ngày, bây giờ cùng nhau rời khỏi dạ yến, sợ rằng muốn tìm một
nơi yên lặng để nói chuyện yêu đương.
Đoàn Vũ Phi hơi sững sờ, chỉ kịp phản ứng, “Toàn bộ do công chúa an
bài! Chỉ là trước khi đi, bổn điện hạ muốn chào hỏi bệ hạ một tiếng. Dù sao
bệ hạ thiết yến cũng vì có liên quan tới bổn điện hạ, nếu bỏ đi lặng lẽ như
vậy thì có vẻ không hợp lí.”
Đoàn Vũ Phi nói chuyện lễ độ, vừa không muốn để Thập Tứ công chúa
thất vọng, vừa không muốn thất lễ với người ta. Huống chi cuối cùng vấn
đề có kết hôn hay không còn phải tùy theo ý kiến của bệ hạ. Cho nên có thể
đắc tội với ai, cũng không thể đắc tội với bệ hạ. Buổi dạ yến này vốn là
thương nghị chuyện Thập Tứ công chúa lấy chồng ở Huy Anh quốc. Ít
nhiều gì Đoàn Vũ Phi cũng nên biết tự giác, làm sao có thể bỏ đi được?
Ai ngờ sau khi An Vân Y nghe xong, ngạc nhiên mở trừng hai mắt, hình
như không ngờ đối phương sẽ nói ra những lời này. Chung đụng nhiều ngày
với Đoàn Vũ Phi, dĩ nhiên An Vân Y biết người này rất muốn kết hôn với
mình. Vốn cho rằng một câu nói có thể khiến hắn rời đi, sau đó thực hiện
bước tiếp trong kế hoạch, hội hợp với Ngô Kiến Phong. Mà lúc này đây,
nàng ta lại thay đổi cái nhìn với người trước mắt này. Sợ rằng người này
không giống như ngoài mặt, như một bình hoa sứ tuyệt mĩ, không biết chỗ
sâu ở đâu. Người này tuyệt đối không phải tầm thường.
Dù sao An Vân Y cũng không phải là hiền lành. Nói đến diễn trò, trong
hoàng cung ai lại không phải bên ngoài một bộ mặt, bên trong là một bộ
mặt khác. An Vân Y mắc cỡ đỏ bừng mặt, khẽ cúi đầu, bộ dáng xấu hổ.
“Đừng… Ngàn vạn lần Đoàn hoàng tử đừng nói với hoàng huynh. Chỉ
là… Quả thật có vài lời để nói… Y nhi không tiện nói ra trước mặt mọi