DƯỠNG THÚ THÀNH PHI - Trang 1439

“Ngươi …. các ngươi làm ta tức chết rồi.” Rõ ràng chính là trời mùa

thu, thời tiết cực kỳ mạt mẻ, nhưng cố tình Tịch Chân lại cảm thấy nóng ra,
giơ tay áo bào lên không ngừng quạt.

Lại liếc mắt nhìn An Hoằng Hàn và con chồn trắng bạc kia một cái,

Tịch Chân phất tay áo, hừ hai tiếng, “Hai ngươi ở chỗ này chờ, ta đi tìm bộ
y phục cho nó, lão tử vẫn khuyên các ngươi một tiếng, một người cũng
đừng nghĩ trốn được.”

Nói xong giống như chạy trốn, trở về lại đường cũ.

Nhưng Tịch Tích Chi chung đụng với lão ngoan đồng này nhiều năm

như vậy, sao lại không hiểu tính khí của ông. Đoán chừng ông vẫn không
thể tiếp thụ nổi chuyện của mình và An Hoằng Hàn, bản thân chạy đến một
chỗ yên tĩng rồi.

Trong khoảng thời gian này, Tịch Chân cũng đang giúp dân chạy nạn

chữa bệnh. Lấy danh tiếng nơi này của ông, muốn cầm một bộ y phục chỉ là
một việc nhỏ.

Khi Tịch Chân trở lại lần nữa, ước chừng là sau một nén nhang.

Trong tay ông đang cầm một bộ y phục sạch sẽ, là áo gai vải thô màu

xám tro. Sau khi Phong Châu phát sinh nước lũ, có thể có một bộ y phục
mặc cũng không tệ rồi, còn có thể tìm được tơ lụa thượng đẳng ở đâu chứ?

Tịch Chân ném y phục cho An Hoằng Hàn, một bộ dáng cực kỳ tức

giận, “Mau để nó thay y phục, đợi lát nữa lão tử không thể không dạy dỗ
nó.”

An Hoằng Hàn không hề nói gì, ôm Tịch Tích Chi đi tới nơi xa, cho đến

khi không nhìn thấy người phía sau mới dừng bước.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.