Vân Chồn mũm mĩm.
“Thì ra là ngươi, không ngờ trong thời gian ngắn như thế, ngươi lại có
thể kết xuất nội đan, còn thay đổi hình dáng, càng thêm không ngờ sư phụ
của ngươi có lai lịch lớn như thế”. Phùng chân nhân vuốt râu, cười vài
tiếng.
Mặc dù cho tới bây giờ Tịch tiền bối không nhắc tu vi của bản thân với
ông, nhưng Phùng chân nhân dám khẳng đinh thực lực của người này tuyệt
đối vượt qua mình không chỉ gấp hai lần.
Ánh mắt An Hoằng Hàn vẫn nhìn cây cầu kia, trong lòng có một nghi
quấy nhiễu hắn.
“Cây cầu kia có chỗ nào đặc biệt? Dựa vào thực lực Giao Long, cây cầu
kia hẳn không ngăn được nó mới đúng”.
Phùng chân nhân lại vuốt râu lần nữa, “Không phải tại cây cầu, do cây
đao phía dưới cây cầu. Cây đao hẳn là vũ khí của một cao nhân nào đó sử
dụng, là pháp bảo tuyệt hảo đối phó yêu vật. Mà vị trí cây đao kia, đúng lúc
nằm ở trên đầu Giao Long.”
Đây chính là nguyên nhân lúc trước Giao Long không dám dễ dàng
vọng độnng.
Tịch Tích Chivà An Hoằng Hàn cũng lẳng lặng nghe, Tịch Tích Chi
càng nghe càng mơ hồ, “Như vậy theo lẽ thường, Giao Long này sẽ không
va đập vào cây cầu, tự tìm đường chết ư?”
Phùng chân nhân sâu xa lắc đầu, “Cũng không phải như ngươi nghĩ,
Giao Long này sắp ứng kiếp rồi, lúc này pháp lực cường thịnh nhất, thân
thể cũng kiên cố nhất. Liều mạng một phen, cứng rắn chịu một đao kia, chỉ
cần có thể lưu được một hơi, bình an độ qua Thiên kiếp, tự nhiên có thể qua
được của ải này”.