DƯỠNG THÚ THÀNH PHI - Trang 164

Trừ bên ngoài lông mày nhíu chặt thì vẻ mặt An Hoằng Hàn lạnh lùng

không chút thay đổi.

Ba vị đại thần phía dưới nhất thời tay chân luống cuống, ấp úng nói

không ra lời.

"Không nói, trẫm liền cắt đầu lưỡi của các ngươi để cho các ngươi về

sau có miệng cũng không thể nói." An Hoằng Hàn gõ xuống bàn có tiết tấu,
nhếch miệng lộ ra chút châm chọc.

Thân thể ba vị đại thần run rẩy, cựu thần bên trái không chịu nổi uy áp

An Hoằng Hàn phóng ra là người thứ nhất mở miệng nói: "Hồi bẩm bệ hạ,
là đại nhân Tư Đồ phân phó chúng ta, loại chuyện nhỏ này không nên bẩm
báo bệ hạ, làm phiền bệ hạ nghỉ ngơi."

An Hoằng Hàn vỗ bàn mạnh một cái, nổi giận lớn tiếng nói: "Chuyện

nhỏ! Hạt thóc ở Phong Châu không thu được, dân tị nạn trôi giạt khắp nơi,
đây là chuyện nhỏ? Như vậy các ngươi nói trẫm nghe, loại chuyện gì mới
tính là việc lớn!"

"Bệ hạ bớt giận." Ba vị đại thần vẫn cúi đầu, không dám nâng lên. Nghe

An Hoằng Hàn lại một lần rống giận, tim nhảy tới cổ họng.

Đều do bọn họ tin lời nói của Tư Đồ Tả mới che giấu chuyện tình này.

Nếu lúc trước bẩm báo bệ hạ thì giờ đã không bị bị bệ hạ hỏi tội.

"Bớt giận? Trẫm lấy cái gì bớt giận! Trẫm xem mỗi người các ngươi

đều muốn được tước mũ ô sa (1) rồi." An Hoằng Hàn nheo mắt, cả người
toát ra khí thế lạnh lùng.

(1) Tước mũ ô sa: không làm quan Tịch Tích Chi cách hắn gần nhất cho

nên cảm nhận được đầu tiên. Móng vuốt vỗ nhè nhẹ cánh tay hắn, hi vọng
hắn bình tĩnh trở lại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.