DƯỠNG THÚ THÀNH PHI - Trang 182

Nó mới vừa vào Điện Bàn Long không lâu, cho nên không phân biệt rõ

khẩu vị của An Hoằng Hàn. Chỉ dựa vào trí nhớ của mình, nhớ lại những
món ăn mấy ngày trước An Hoằng Hàn gắp qua.

"Rất hiểu chuyện." Giống như kiểu khích lệ, mỗi khi con chồn nhỏ đẩy

tới một món ăn, An Hoằng Hàn liền đưa đũa bạc ra gắp một miếng bỏ vào
trong miệng nhai.

Bóng dang nhỏ bé của Tịch Tích Chi bận rộn không ngừng, chạy tán

loạn trên bàn ăn. Một miếng cơm chưa được ăn, ngược lại làm bản thân mệt
mỏi gục xuống bàn. Ngồi một chỗ thở ‘ồ ồ’, không còn hơi sức nhìn cái bát
chất đầy đồ ăn ở trước mặt An Hoằng Hàn.

Khóe miệng An Hoằng Hàn nở nụ cười, nâng cái ly đặt đến khóe miệng

con chồn nhỏ, "Xem ngươi ân cần thế, chuyện trẫm bị thương liền không
tính toán với ngươi nữa. Uống ngụm nước, thở bình tĩnh."

Bị ám ảnh bởi vụ uống rượu lần trước nên khi nhìn thấy cái ly, Tịch

Tích Chi vẫn cảm giác bên trong đựng là rượu.

Lại gần cái ly, cẩn thận ngửi, không có mùi rượu. . . . . .

Yên tâm lên to gan lè lưỡi, từ từ liếm láp. Nước mát đi qua cổ họng,

mang đến cảm giác mát, Tịch Tích Chi tức khắc liền cảm thấy thoải mái.
Thể lực tiêu hao quá lớn, bụng vừa hay phát ra âm thanh ‘cô lỗ’, càng vang
vọng bên trong đại điện yên tĩnh.

An Hoằng Hàn không hề nể mặt cười ra thành tiếng, gawos một miếng

cá kho tàu đưa đến trước mặt nàng, "Mau ăn nhanh."

Tịch Tích Chi không chút khách khí, dùng chân ôm lấy thân cá, bắt đầu

gặm. Bởi vì cá có xương nên nàng gặm rất cẩn thận, sau khi lấy ra một cái
xương mới bắt đầu ăn cơm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.