"Xét thấy ngươi không biết viết chữ cho nên trực tiếp đóng dấu chân là
được." An Hoằng Hàn lấy ra mực đóng dấu, đặt ở trước mặt con chồn nhỏ,
nhíu mày ý bảo nó nhanh đóng dấu.
Tịch Tích Chi đau khổ, chậm chạp không chìa móng vuốt.
An Hoằng Hàn lần nữa châm dầu vào lửa, "Nếu như ngươi không ký,
trẫm không có nghĩa vụ nuôi ngươi, từ nay về sau sự sống chết của ngươi
không liên quan đến trẫm."
Uy hiếp! Đây là uy hiếp trắng trợn!
Không dựa vào cây to là An Hoằng Hàn, lấy trạng thái trói gà không
chặt của nàng bây giờ đi ra ngoài chỉ có một con đường chết.
Vì suy nghĩ đến tính mạng mình, đến tương lai tốt đẹp, Tịch Tích Chi
đưa móng vuốt ra, ấn xuống mực đóng dấu, toàn bộ móng vuốt dính đầy
màu đỏ thắm.
Từ từ di chuyển qua đến trên giấy Tuyên Thành, Tịch Tích Chi không
chịu nổi tức giận, ‘bụp’ một tiếng nặng nề ấn góc dưới đập, dấu bàn chân
hồng rõ ràng in lên phía trên.
An Hoằng Hàn hài lòng rút ra tờ giấy Tuyên Thành, nói một câu: "Rất
tốt, về sau ngươi chính là vật sở hữu của trẫm, nhớ kỹ thân phận của
ngươi."
Tịch Tích Chi tức giận nghiến răng, thân phận không phải là sủng vật
sao! Có thể có bao nhiêu ghê gớm? Nhiều lắm thì thêm được hai chữ biến
thành ‘sủng vật hoàng gia’!
An Hoằng Hàn tìm đến một cái hộp gỗ, thận trọng đặt Khế Ước Bán
Thân vào, sau đó xoay người đi vào trong điện, đoán chừng là đi giấu hộp
gỗ rồi.