Bộ da lông trên thân này, ngoại trừ ở giữa cái trán có một đám lông tô
như một ngọn lửa, còn lại tất cả đều là màu trắng bạc. Loại da lông thượng
đẳng như thế trên thế gian này, rất khó cầu được đến, cũng khó trách An
Hoằng Hàn sẽ có một cái ý tưởng như vậy.
Chẳng lẽ hắn không ngừng nghĩ hầm luộc thịt của nó, còn muốn lột lông
của nó, làm một cái áo choàng ấm áp!
Ông trời a, chẳng lẽ người để cho con được sống lại một lần, chính là
muốn con nếm thử một chút cái đau rút gân rút cốt phải không?
Ngày thường, nàng cũng không có làm chuyện thương thiên hại lý, vì
sao cứ tra tấn nó khổ sở như vậy? (chuyện thương thiên hại lý= hại trời trái
với đạo lý)
Vẻ mặt con chồn nhỏ bi thương nhìn trời. . . . . .
"Bệ hạ, thân thể Vân chồn nhỏ không làm được áo choàng." Lâm Ân lên
tiếng nói.
Con chồn nhỏ giống như nhìn thấy cứu tinh, nhìn Lâm Ân, đầu nhỏ
không ngừng gật gật.
Không làm được. . . . . . Không làm được. . . . . .
"Chỉ là. . . . . . Làm một cái khăn quàng cổ vẫn được." Lâm Ân nhíu
mày một cái, nghĩ một lát, khởi bẩm nói.
Tịch Tích Chi thu hồi ánh mắt cầu cứu, khẽ cắn răng, vốn tưởng rằng vị
đại thúc này tâm địa thiện lương, không ngờ cùng An Hoằng Hàn độc ác
như nhau.
Nàng trêu chọc đến các ngươi chỗ nào, cả ngày đều muốn ăn thịt của
nàng, lột da lông của nàng!