Móng vuốt đánh vào bàn tay An Hoằng Hàn, ý bảo hắn nhanh chóng
buông nàng ra. Bụng kêu ‘xì xào’, nhìn thấy đĩa bánh ngọt, Tịch Tích Chi
chỉ nghĩ muốn no bụng trước tiên.
Với tu cách là cơm cha áo mẹ của nàng, An Hoằng Hàn vô cùng dễ
đồng ý, đặt nàng xuống, nhưng bàn tay chưa chịu thu về, vẫn không ngừng
vuốt ve bộ lông nàng. Dường như. . . . . . hắn càng ngày càng thích không
muốn buông tay khỏi người con chồn nhỏ này rồi.
Trải qua mấy tháng An Hoằng Hàn hành hạ, Tịch Tích Chi đã sớm
luyện ra bản lãnh ‘coi nhẹ’ tất cả. Mặc cho bàn tay đang thuận lông trên
sống lưng cho nàng, hai móng vuốt Tịch Tích Chi vẫn cầm bánh ngọt ăn vô
cùng thỏa mãn.
Do vượt qua cảnh giới Trúc Cơ hao phí rất nhiều thể lực của Tịch Tích
Chi. Vì vậy hôm nay sức ăn của nàng tăng lên gấp đôi, hơn nữa có bài học
dạy dỗ tàn khốc lần trước, Tịch Tích Chi không dám ra sức nhét bánh ngọt
vào trong miệng mà chỉ để bụng ăn no bảy phần.
Hài lòng vỗ vỗ bụng, Tịch Tích Chi đắc ý lè lưỡi, liếm hết vụn bánh
ngọt còn vương bên mép vào miệng.
An Hoằng Hàn nhìn thấy đầu lưỡi mềm mại khéo léo vươn ra liếm vụn
bánh ngọt thì lại hồi tưởng lại cảm xúc trước đây. Bàn tay giơ lên đưa đến
trước mặt con chồn nhỏ, chỉ nói một chữ. . . . . . Lau.
Tịch Tích Chi trợn tròn hai mắt, không thể tưởng tượng nổi nhìn An
Hoằng Hàn. Nàng nghiến răng nghiến lợi một hồi, hắn coi đầu lưỡi của
nàng là khăn tay hay sao, muốn lau tay thì tự mình đi tìm khăn đi. Đầu nhỏ
xoay đi, người cũng xoay ngược lại đưa lưng về phía An Hoằng Hàn.
Thấy con chồn nhỏ không chịu hợp tác, ánh mắt của An Hoằng Hàn trở
nên âm trầm nhưng cũng không vì vậy mà tức giận.