Sắc trời dần tối, rất nhiều thái giám bắt đầu đốt đèn.
"Bệ hạ, thái tử nước Luật Vân cầu kiến." Lâm Ân khom người, cây phất
trần đặt lên khuỷu tay.
An Hoằng Hàn chậm rãi ngẩng đầu lên, tự nhiên hiểu hắn ta đến vì
chuyện gì, "Cho hắn ta đi vào."
Đông Phương Vưu Dục không nhanh không chậm đi tới, nhìn An
Hoằng Hàn xong, đầu tiên là thi lễ một cái, sau đó mới nói: "Bản điện hạ có
một chuyện muốn thỉnh giáo bệ hạ, trễ như vậy còn tới quấy rầy bệ hạ đúng
là hành động bất đắc dĩ."
Móng vuốt Tịch Tích Chi đang mài mực bỗng dừng lại, trong lòng nói
thầm, chẳng lẽ có chuyện đại sự gì?
An Hoằng Hàn không nhanh không chậm chuyển ánh mắt sang con
chồn nhỏ, "Trẫm chưa nói ngừng, tiếp tục mài mực."
Một người một con chồn đối thoại rơi vào trong tai Đông Phương Vưu
Dục, hắn ta nhìn theo hướng nhìn của An Hoằng Hàn, lập tức nhìn thấy con
chồn nhỏ sáng nay, hai móng vuốt của nó đang nắm chặt thanh mài mực,
gắng sức di chuyển thanh mực làm mực nước trong nghiên dần dần hiện ra.
Hắn ta càng xem càng cảm thấy con chồn này đáng yêu, đặc biệt là bộ
dáng nó nghiêm túc cầm thanh mực để mài mực.
An Hoằng Hàn phát hiện hắn ta nhìn con chồn nhỏ mất hồn, có mấy
phần bất mãn, lạnh lùng nói một tiếng kéo suy nghĩ của đối phương quay
lại, "Thái tử có chuyện gì tìm trẫm?"
An Hoằng Hàn buông bút lông trong tay xuống, thân thể lui về phía sau,
nghiêng người dựa vào thành ghế, nhìn như chỉ là tùy ý hỏi vậy.