ra vẻ cây ngay không sợ chết đứng.
Thương thế trên gương mặt An Vân Y đã dần tốt hơn. Nhìn thấy ánh
mắt không lương thiện của Lục Hoàng Tỷ, nàng ấy sợ hãi rụt rè đứng ra
ngoài, chắn phía trước thân con chồn nhỏ, "Lục. . . . . . Lục Hoàng Tỷ, bỏ
qua đi, Vân chồn là sủng vật hoàng huynh nuôi. Chúng ta không nể mặt
hòa thượng, cũng phải nể mặt phật tổ."
An Vân Y vừa nói vậy, những vị công chúa khác đều có chút chùn chân.
Bọn họ còn không đến mức vì một người là An Nhược Yên mà đi đắc
tội hoàng huynh, liền rối rít khuyên nhủ: "Lục tỷ, ngộ nhỡ hoàng huynh
truy cứu thì chúng ta sẽ phải chịu phạt. Theo muội thấy, hay là để Vân chồn
đi thôi."
Dù sao lúc ban thưởng trang sức lần trước cũng đã có không ít phần
dành cho các nàng. Thật sự không cần thiết vì An Nhược Yên, mà bọn họ
mạo hiểm đi chọc giận hoàng huynh.
Hoàng cung chính là như vậy, khi có lợi ích thì toàn bộ mọi người đều
nghĩ hết cách để nịnh bợ lấy lòng người. Nhưng nếu không có mang lại lợi
ích cho bọn họ thì trong chớp mắt bọn họ sẽ đá văng ngươi ra.
Một mực vẫn luôn sống ở thiên đường như An Nhược Yên, đột nhiên vì
con chồn nhỏ và An Vân Y mà nàng ta dần rơi xuống địa ngục.
Chênh lệch lớn đến làm nàng ta không thể tiếp nhận được sự thật đó,
nếu nàng không trừng trị con chồn nhỏ một phen thì lòng nàng khó tiêu
được cơn tức.
Cắn chặt răng, An Nhược Yên nặn ra một câu, "Đúng, các ngươi nói rất
đúng, Nó đúng là bảo bối của hoàng huynh, ai dám bắt nạt nó. . . . . ."
Lời nói chua như giấm khiến toàn thân mọi người nổi da gà.