Con chồn nhỏ không ngồi yên trên đầu vai, còn An Hoằng Hàn vừa múa
bút phê duyệt tấu chương, vừa nói: "Không nghĩ ra cũng đừng nghĩ, cẩn
thận ngươi tự làm mình trở nên rối loạn."
An Hoằng Hàn cũng không biết rõ con chồn nhỏ đang ở suy nghĩ
chuyện gì, nhưng hắn lại biết, con chồn này thích tự chui đầu vào ngõ cụt,
nói không chừng đợi đến khi có được kết quả, thì nó đã nghĩ quanh quẩn
không thoát ra được.
Dùng đề nghị An Hoằng Hàn đưa ra, Tịch Tích Chi ném tất cả ý tưởng
trong đầu mình, tự nói với bản thân, thuyền đến đầu cầu tất sẽ thẳng, dù sao
nếu An Hoằng Hàn dám lợi dụng nàng, thì cùng lắm nàng chạy là được.
Nghĩ đến nơi phồn hoa bên ngoài tường thành, Tịch Tích Chi lập tức
thấy trong lòng vui vẻ.
"Bệ hạ, nửa tháng nữa là đến sinh nhật ngài, có phải làm theo thường lệ
mở tiệc ở điện Lưu Vân hay không?" Lâm Ân khom người hỏi.
Lỗ tai nhỏ của Tịch Tích Chi run lên, sinh nhật An Hoằng Hàn? Nhìn
hắn vài lần.
"Cứ tổ chức yến tiệc như bình thường." An Hoằng Hàn tùy ý đáp lại, lại
nghĩ lại một chuyện, bắt lấy móng vuốt con chồn nhỏ, rồi túm vào trong
lòng bàn tay, nhíu mày nói: "Trẫm nuôi ngươi lâu như vậy, đừng quên hôm
đó tặng lễ, nếu không. . . . . . Trẫm cũng không cam đoan thức ăn hàng
ngày của ngươi."
Hự hự hự? Vô số dấu chấm than xuất hiện trong đầu Tịch Tích Chi.
Tặng lễ? Hắn là vua một nước, mỹ nhân giang sơn còn thiếu cái nào?
Ngược lại nhìn nàng, trên người không có một xu, trừ một bộ lông trên thân
thì cái gì cũng không có. Nhớ tới bảo bối cất giấu dưới gậm giường rồng