"Bệ hạ, thầy thuốc thú y cùng thái y đều tới." Lâm Ân mang theo hai
người vào điện.
Vị thầy thuốc thú y này được sàng lọc chọn lựa từ những người trong
dân chúng mấy ngày trước đó, mặc dù không thể so với lão nhân họ Từ y
thuật cao minh kia nhưng chữa trị bệnh ốm đau bình thường vẫn nắm chắc
vô cùng.
Bởi vì do lần đầu tiên nhìn thấy bệ hạ, thầy thuốc thú y mới tới có phần
căng thẳng hồi hộp, chân nam đá chân chiêu đi theo sau lưng Lâm Ân.
"Bái kiến bệ hạ." Thầy thuốc thú y cùng thái y cùng lúc nói ra.
An Hoằng Hàn mệt mỏi day day huyệt thái dương, lạnh lùng đáp một
tiếng, "Bình thân."
Giờ phút này An Hoằng Hàn đã sớm thây bộ long bào khác, lại khôi
phục vẻ lạnh lùng của bậc Đế Vương.
“Xem trước cho Vân chồn." Hắn ngẩng đầu lên, trên trán thoáng ánh lên
vẻ buồn rầu. Trong ngực, con chồn nhỏ vẫn còn trong trạng thái hôn mê,
mà trên sống lưng nó có một vùng đen thui do bị bỏng, chỉ nhìn mà thấy
đau lòng.
An Hoằng Hàn Cực rất ít có cảm xúc như vậy. Thậm chí đến ngay vết
thương của mình, hắn cũng không buồn chú ý đến thế.
"Bệ hạ, vết thương của ngài?" Cảm giác bệ hạ quá coi trọng con chồn
nhỏ rồi, Lâm Ân lên tiếng nói.
Có lẽ ngay An Hoằng Hàn cũng không phân biệt rõ ràng, rốt cuộc hắn
đặt con chồn nhỏ ở vị trí nào trong lòng. Khi biết nó gặp nguy hiểm, hắn sẽ
hăng hái tiến lên quên bản thân, trước hết vọt vào cứu nó. Trước kia hắn