An Hoằng Hàn làm như không có nghe thấy, hướng về phía người trông
ngục phân phó nói: "Dùng hình hoả (3)."
(3) Hình hỏa: hình phạt thiêu sống, đốt chết.
Chỉ nghe hai chữ này, cả người Tịch Tích Chi run rẩy hai cái.
An Hoằng Hàn nheo lại mắt, lạnh lùng nói: "Ngươi không truy cứu,
không có nghĩa là trẫm không truy cứu. Trẫm làm việc, từ trước đến giờ
thích tăng gấp bội hoàn trả."
Nếu trước đó An Nhược Yên nghĩ làm Vân chồn chết cháy thì An
Hoằng Hàn hắn sẽ dùng dạng phương thức như vậy đưa nàng ta về trời.
An Nhược Yên sợ hãi mặt cắt không còn giọt máu, toàn thân phát run,
"Không, không thể như vậy, hoàng huynh. . . . . . Yên Nhi van cầu ngươi,
Yên Nhi về sau không dám gây sự nữa."
Âm thanh An Nhược Yên khóc lóc rối rít vang vọng trong cả ngục tù.
An Hoằng Hàn giống như không nghe thấy, ôm con chồn nhỏ chuyển
sang hướng Tiểu Tuân Tử, "Từ lúc ngươi vừa vào điện Bàn Long, trẫm liền
biết ngươi là người Lục Công Chúa cắm vào. Đã sớm nghĩ diệt trừ ngươi,
chỉ tiếc bị con chồn ngu xuẩn nào đó cản lại. Ngươi lại không những không
cảm kích, ngược lại giúp đỡ Lục Công Chúa lấy ân báo oán."
"Trẫm nghe nói. . . . . . Khi đó các ngươi tính toán chiên dầu Vân chồn?"
An Hoằng Hàn nhíu mày, không giận tự uy, mỗi một động tác xoay người
đều vô cùng khí phách.
Cả người Tiểu Tuân Tử đều là vết thương, cắn miệng, không còn hơi
sức nói: "Nô tài. . . . . . Chỉ nghe theo lệnh làm việc, xin bệ hạ tha mạng a."