Trong điện Lưu Vân, tất cả đại thần và sứ giả đều đã đến đông đủ. Rất
nhiều đại thần tụ tập chung một chỗ nói chuyện phiếm, thỉnh thoảng nghe
thấy mấy tiếng cười. Quang cảnh trông chừng rất yên bình.
Nhưng đây chỉ là biểu hiện bên ngoài mà thôi. Thực tế, sau nụ cười của
bọn họ không biết cất giấu bao nhiêu âm mưu quỷ kế.
Tịch Tích Chi nhìn nụ cười dối trá của các đại thần, sự hứng thú ban đầu
giảm xuống ba phần rồi.
An Hoằng Hàn mới vừa bước vào điện Lưu Vân, tất cả đại thần đều quỳ
xuống hành lễ, từng tiếng hô to: "Cung nghênh bệ hạ."
"Bình thân." An Hoằng Hàn tùy ý phất vạt áo một cái, ôm Vân chồn đi
về phía ghế trên.
Đông Phương Vưu Dục cùng với các sứ giả khác ngồi toàn bộ phía dưới
bên tay phải, trang phục của bọn họ có chỗ khác biệt so với các vị đại thần,
cho nên ngay ánh mắt đầu tiên Tịch Tích Chi liền trông thấy hắn ta.
Cung nữ bưng bầu rượu, rót rượu cho An Hoằng Hàn. Tiếng nước chảy
róc rách, lỗ tai Tịch Tích Chi nghe được không ngừng rung rung. Nhìn ly
rượu kia dần dần đầy lên, Tịch Tích Chi nuốt nước miếng một cái tiến tới,
chuẩn bị uống một hớp đỡ thèm. Đúng lúc móng vuốt vừa định đụng đến,
một bàn tay to từ trên trời giáng xuống, nhấc lên cái chén nhỏ đó, đặt ly
rượu cách xa nàng chỉ tầm một tấc.
Cái đầu nhỏ của Tịch Tích Chi di chuyển theo cái tay kia, dần dần nhìn
lên trên, cuối cùng dừng lại ở gương mặt tuấn tú của An Hoằng Hàn.
Tức giận đến mức khiến bộ lông run lên, móng vuốt Tịch Tích Chi thò
ra muốn cướp đoạt.