Không thể trách An Hoằng Hàn sinh lòng nghi ngờ, bởi vì từ trước đến
giờ thanh danh của đám Yêu Tinh không hề tốt đẹp gì ở trên thế gian, chỗ
nào cũng có một đám người bị Yêu Tinh hãm hại. An Hoằng Hàn lo lắng
con chồn nhỏ về sau bị lừa gạt mất, ánh mắt lạnh lẽo thâm trầm nói: "Sau
này ít giao du cùng những thứ không đứng đắn kia, hiểu chưa?"
Thứ gì không đứng đắn? Tịch Tích Chi không thích nghe lời này! Bởi vì
hiện tại nàng cũng là một thành viên trong tộc Yêu Tinh, An Hoằng Hàn
nói như vậy, nàng cảm thấy hắn không coi nàng thuộc vào tộc Yêu Tinh.
Thực ra Yêu Tinh cũng giống con người, cũng phân chia ra tốt xấu,
giống như ba con bươm bướm ở phía dưới, bọn họ tu luyện đến trình độ kia
đều dựa vào hút lấy Thiên Địa Linh Khí một cách đường hoàng.
Tránh thoát khỏi bàn tay to đang vuốt ve nàng, Tịch Tịch Chi thở phì
phì ngồi xuống trên bàn. Trong lòng rất bực bội, âm thầm suy nghĩ, nàng
vất vả tốn sức muốn đi tìm Yêu Tinh giúp một tay, trái ngược lại bị vị Đế
Vương nào đó quay ra vu khống.
Nếu như hắn cho rằng nàng cũng là thứ tà đạo, thì đã chẳng nuôi nàng
lớn như vậy. Cũng không phải không có hắn, Tịch Tích Chi nàng liền
không sống được.
Mặc dù trong lòng giận dỗi, Tịch Tích Chi vẫn hiểu rõ, bản thân vô
cùng ỷ lại vào An Hoằng Hàn. Giả dụ nàng thật sự muốn rời khỏi thì nàng
cũng không muốn thế.
Ý thức được lời mình nói làm tổn thương tới tâm hồn con chồn nhỏ nào
đó, An Hoằng Hàn duỗi ra ngón tay đụng nó một cái.
Tịch Tích Chi cố ý nghiêng thân thể đi, không để ý tới hắn.
An Hoằng Hàn lại chọc chọc bụng nhỏ của nó. . . . . .