DƯỠNG THÚ THÀNH PHI - Trang 540

"Không. . . . . . Không thể bỏ đi." Sợ An Hoằng Hàn tức giận, Tịch Tích

Chi cúi thấp đầu, cái tên đó có ý nghĩa quan trọng, tuyệt đối không thể bỏ!
Nếu như mất rồi thì có nghĩa là nàng không bao giờ còn là Tịch Tích Chi
nữa.

An Hoằng Hàn chỉ hỏi một câu: "Vì sao?"

Tịch Tích Chi trầm mặc không nói, nói không nên lời.

Lập lại lần nữa hỏi "Nói cho trẫm biết, vì sao?"

Tịch Tích Chi mím môi, không chịu mở miệng.

Biết ép buộc con chồn nhỏ cũng không thu được cái gì, An Hoằng Hàn

cầm y phục trong tay dần dần mặc chỉnh tề cho nàng, "Trẫm cho phép
ngươi giữ bí mật nhất thời, nhưng chờ đến sau này phải nói cho trẫm, trẫm
không hy vọng ngươi có chuyện gạt trẫm."

Lời An Hoằng Hàn vừa nói xong đã làm ra sự nhân nhượng lớn nhất.

Bởi vì hắn tin tưởng, nếu như hắn ép hỏi thêm nữa, con chồn nhất định sẽ
sợ. Dù sao chuyện này không gấp được, An Hoằng Hàn chỉ có thể thả sợi
dây dài để câu con cá lớn.

Gật đầu như giã tỏi, trong lòng Tịch Tích Chi thầm nghĩ, dù sao chuyện

sau này, ai cũng không nói trước được. Hơn nữa An Hoằng Hàn lại không
ra kỳ hạn, nàng đại khái có thể kéo dài tới mấy năm, mấy trăm năm về sau.

"Lão lấy cái tên gì cho ngươi?" An Hoằng Hàn buông ra cổ áo tiểu nữ

hài, đứng cách xa mấy bước, quan sát nó.

Gương mặt trắng ngần của Tịch Tích Chi đáng yêu giống như tiên đồng.

Đôi tròng mắt linh động càng thêm thu hút ánh mắt người ta.

"Họ Tịch, tên Tích Chi."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.