Huống hồ dù tính tình Triệu Phi Dịch hơi tệ, động một chút là trừng
phạt người, nhưng người này đã đóng góp biết bao nhiêu cho Phong Trạch
quốc. Nếu cứ vì một chuyện nhỏ mà giết ông như vậy, e rằng khó làm yên
lòng dân.
Tịch Tích Chi không muốn An Hoằng Hàn vì nàng mà phạm sai lầm lớn
như vậy.
Hắn làm mặt lạnh nhìn về phía nàng. Vì sao hài tử này lại vì chuyện của
người khác mà tranh cãi với hắn?
"Tha ông ta? Tại sao? Nếu ông ta đã động vào thứ của trẫm, há có thể
không trả giá thật lớn?"
"Nhưng cái giá này quá nghiêm trọng." Tịch Tich Chi cũng không
nhường bước.
Cung nữ thái giám xung quanh yên lặng không dám phát ra một chút
tiếng động. Mà trong lòng bọn họ đều không hẹn mà cùng thầm nghĩ hài tử
này quá không muốn sống nữa rồi, ngay cả lời d;đ;l;q;đ của bệ hạ mà cũng
dám phản bác. Bệ hạ nói muốn giết ai, sao bọn họ có thể có quyền can
thiệp?
Tịch Tích Chi là người tu tiên, rất quan tâm tới chuyện nhân quả báo
ứng. Đặc biệt là trên người An Hoằng Hàn dính quá nhiều huyết khí sát
khí. Nếu còn giết chóc như vậy nữa, trước sau gì cũng có một ngày hại
người hại mình.
"Có nghiêm trọng không là do trẫm định đoạt." An Hoằng Hàn không
nhượng bộ, bá đạo và cường thế mà nói ra những lời này.
Tịch Tích Chi cắn răng, ăn nói rõ ràng: "Sao lại dựa vào huynh định? Ta
mới là người bị hại, đương nhiên là ta quyết định."