Nhưng An Hoằng Hàn vẫn cảm thấy chưa đủ. Hắn vươn tay nhéo khuôn
mặt trắng nõn của tiểu hài tử, chạm vào làn da vô cùng mịn màng, một cảm
giác thoải mái chảy vào trong lòng, trong phút chốc liền dập tắt lửa giận
ngay lập tức.
"Nếu nàng hôn trẫm thì trẫm sẽ cân nhắc giữ tính mạng ông ta." Nhìn
vào đôi môi đỏ thắm của Tịch Tích Chi, An Hoằng Hàn bỗng nhớ tới khi
còn là con chồn nhỏ nàng đã từng hôn hắn một lần. Không biết sau khi biến
thành hình người, hai cảm giác này có gì khác nhau không?
Sắc mặt tiểu hài tử nào đó lập tức trở nên cứng lại, hàm răng va vào
nhau lập cập. Cho dù nàng không lên tiếng, tất cả mọi người đều biết nàng
đang thầm mắng người.
Thực ra, mọi người thật không đoán sai. Tịch Tích Chi gào thét từng đợt
trong lòng, toàn là mắng An Hoằng Hàn vô sỉ phúc hắc quá âm hiểm!
Cuối cùng vẫn là nàng thua nửa phần khí thế, từ từ kề sát vào hắn, còn
chưa trả bằng hành động thực tế thì mặt nàng đã đỏ bừng.
Thấy nàng chậm chạp không động, An Hoằng Hàn cố tình nói: "Thời
gian không đợi người, biết đâu một khắc sau trẫm đổi ý, không muốn thả
người."
Hứ! Uy hiếp trắng trợn! Tịch Tích Chi không đếm xỉa gì, lấy tốc độ cực
nhanh, đôi môi hôn lên má An Hoằng Hàn.
Cảm giác mềm mềm ươn ướt đánh úp về phía hắn ngay lập tức, khiến
hắn sa vào đó. Cảm giác lần này càng mãnh liệt hơn trước. Cảm giác này
khiến đại não hắn lâm vào trạng thái trống rỗng.
Thời gian phảng phất như dừng lại, động tác giữa hai người dường như
trở thành hình ảnh dừng lại mãi mãi.