"Dù nàng là yêu tình phiền phức, cũng là yêu tinh phiền phức đáng
yêu." An Hoằng Hàn vươn tay nhéo khuôn mặt phúng phính của tiểu hài tử.
Yêu tinh phiền phức đáng yêu, hắn phải đi đâu mà tìm? Thiên hạ này chỉ có
một người thôi.
Tịch Tích Chi đỏ mặt lần nữa, xoay người qua không nhìn hắn, đỡ phải
để hắn nhìn thấy mặt như cơm nhão của mình.
Nhìn đồ ăn đầy bàn, lúc này nàng mới nhớ tới, vừa rồi hắn vẫn đút cho
mình ăn nhưng hắn lại không động một miếng nào.
"An Hoằng Hàn... Huynh ăn đi, đồ ăn sắp nguội rồi." Nàng chỉ vào đồ
ăn, chớp chớp mắt nhìn hắn nói.
Một tiếng 'An Hoằng Hàn' này khiến tất cả mọi người kinh hồn bạt vía,
trợn to mắt.
Cung nữ thái giám cả phòng không thể tin được, không thể tin được là
mình nghe thấy câu kia.
Tục danh của bệ hạ là có thể tùy ý gọi à?! Lâm Ân thầm than thở. Sáng
sớm mới cảnh cáo vị tiểu tổ tông này, nàng hay rồi, tất cả đều như gió
thoảng bên tai.
"Bệ hạ, nàng... Nàng nhất thời nhanh miệng, kính xin bệ hạ thứ tội."
Lâm Ân chưa bao giờ thích lo chuyện bao đồng nhưng mỗi khi nhìn thấy
đôi đồng tử kia của Tịch Tích Chi thì cảm thấy như đã từng quen biết, sau
đó không kìm lòng nổi mà đưa tay ra xin tha giúp đối phương.
Lúc này nàng mới phát hiện lại thuận miệng mà gọi cái tên này...
"Lần sau ta sẽ sửa..." Bởi vì rất chột dạ, giọng nàng nhỏ đi vài phần, né
người ra xa, sợ hắn tức giận mà một chưởng đập chết nàng.