Đông Phương Vưu Dục bên kia cũng không chậm chạp, gần như giống
An Hoằng Hàn, cũng nếm xong một món thì lập tức đề bút viết lên.
Tịch Tích Chi len lén nhìn hai người mấy lần, càng cảm thấy áp lực
trong lòng thật lớn.
Chẳng lẽ vì vậy nên vừa nãy An Hoằng Hàn mới nói 'Hôm nay nàng
muốn thắng, e rằng hơi khó'? Nhìn dáng vẻ vân đạm phong khinh của hai
người này, hình như căn bản không để cuộc tranh tài này vào mắt.
Tịch Tích Chi nếm hết năm món ăn, nói ra tên và nguyên liệu rất dễ
dàng. Trước kia nàng sống trong núi sâu, vì chỉ có hai người là nàng và sư
phụ, cho nên chuyện nấu cơm làm thức ăn đều do mình nàng ôm. Sư phụ
kia của nàng luôn phải tay không làm, ngoài dạy nàng tu luyện mỗi ngày
thì sẽ không làm chuyện đứng đắn gì.
Mà khẩu vị của sư phụ rất xảo quyệt, nếm cũng không nếm cùng một
loại thức ăn.
Nhưng nàng cũng chỉ biết làm mấy món thường ăn trong gia đình mà
thôi...
Sư phụ luôn nói dùng nàng chưng làm thức ăn cho chó, chó cũng không
ăn. Cho nên sư phụ thường xuyên xuất núi, mang về chút món ăn ngon đỡ
thèm, dần dà, nàng cũng dưỡng thành đầu lưỡi vàng. Có điều nàng cũng
không kén ăn, bất kể có phải mỹ bị hay không, chỉ cần có thể lấp đầy bụng
là nàng đã thỏa mãn rồi.
Theo một nén nhang từ từ cháy hết, thời gian kết thúc.
Một tiếng trống vang lên, tiếng nữ tử lại vang lên lần nữa ," Trận đầu
tiên đã xong. Vậy để chúng ta xem một chút ai sẽ ở lại, ai sẽ rời đi... "