Quần áo vốn lộng lẫy của Tịch Tích Chi vì bột mì mà trở nên vô cùng
dơ dáy bẩn thỉu.
Nước trong nồi lớn sôi lên, nàng thấy độ nóng ổn, liền ném bột đã vắt
vào. Nàng làm chính là mì trường thọ. Mì này vô cùng dài, lúc vắt không
dễ dàng. Độ cao của Tịch Tích Chi có hạn nên chỉ có thể nhón chân lên,
nhìn mì sôi ùng ục trong nồi.
Rất nhiều ngự trù nhìn chằm chằm động tĩnh bên này, không ít người
đều đã đoán ra hài tử này định làm mì gì.
Ngự trù mập cũng khen ngợi, khích lệ một caia, "Hài tử này rất tình
thâm ý trọng."
Nếu không phải là quan tâm đối phương thì sao có thể sẵn lòng đích
thân xuống bếp? Huống hồ hài tử này còn nhỏ như vậy.
Bỏ gia vị xong, Tịch Tích Chi cầm đũa gắp sợi mì lên. Nàng không dám
dùng sức quá mạnh, chỉ sợ gắp gãy sợi mì. Động tác của nàng vô cùng cẩn
thận nghiêm túc, chuyên tâm gắp sợi mì trong nồi ra, sau đó trộn gia vị, rắc
hành thái nhỏ các loại lên.
"Đại công cáo thành." Nhìn mì trường thọ trong khay, lòng nàng vui vẻ
nở đầy hoa.
Hai cái tay nhỏ bé nâng cái khay lên, nàng cất bước đi ra ngoài.
"Ta đã làm xog chuyện của mình, trả bếp lò cho các ngươi."
Ngự trù mập lập tức phân phó người qua dọn dẹp, sau đó lại tiếp tục nấu
ăn, mong đừng làm lỡ giờ mang đồ ăn lên.
Ra ngoài từ ngự thiện phòng, Tịch Tích Chi như một con mèo hoa nhỏ,
trên mặt đông một vệt tây một cục bột, trên váy áo cũng đầy bột màu trắng.