Tịch Tích Chi cũng không nói thêm nữa, mới mặc kệ nam nữ thụ thụ bất
thân, đầu nhỏ tiến tới bàn tay An Hoằng Hàn, vùi thân thể vào ăn ngay tại
bàn tay hắn.
Khi con chồn nhỏ ăn bánh ngọt, đầu lưỡi thỉnh thoảng đụng phải lòng
bàn tay An Hoằng Hàn làm hắn nhớ lại tình hình lúc con chồn nhỏ uống
rượu say đêm qua. Cũng không biết đang suy tư cái gì, khóe miệng An
Hoằng Hàn dần dần nâng lên một chút độ cong nhỏ dễ nhìn thấy.
Từ trước đến giờ, bệ hạ không thích cười, bình thường cười một tiếng
đó là có người muốn gặp nạn.
Ngô Kiến Phong đi theo phục vụ bên cạnh An Hoằng Hàn mấy tháng, tự
nhiên cũng biết một chút. Rụt đầu, lui hai bước về phía sau. So với lúc
không cười, trên mặt bệ hạ xuất hiện nụ cười mới là đáng sợ nhất.
Không rảnh chú ý nét mặt biến hóa của An Hoằng Hàn, tâm tư Tịch
Tích Chi đặt toàn bộ ở trên bánh ngọt. Nhìn thấy một khối bánh ngọt lớn
hơn, hai cái móng vuốt đồng thời ôm lấy, từ từ gặm.
Ánh mắt lộ ra vẻ thỏa mãn và hưởng thụ, giống như đồ nó ăn là đồ ăn
ngon nhất thiên hạ.
Tất cả mọi người nhìn vào trong đĩa bánh ngọt, rõ ràng trong hoàng
cung thường ăn điểm tâm ngọt sau khi ăn xong vậy tại sao bọn họ sẽ toát ra
ý nghĩ như vậy?
Lão giả vuốt râu ria, nụ cười bên mép chưa từng biến mất. Vân chồn
thật đáng yêu, so với những động vật mà hắn đã gặp, con chồn nhỏ này làm
người khác ưa thích nhất.
Đợi con chồn nhỏ ăn no, hơn nữa đánh ‘ợ’ một cái, An Hoằng Hàn nhận
lấy cái khăn thái giám đưa tới, nhẹ nhàng lau miệng vụn trên con chồn nhỏ,
sau đó làm sạch cả móng vuốt nó một lần.