“Phạm đại nhân, trẫm không xử oan người tốt. Ngươi đã luôn nói mình
không rõ, vậy trẫm sẽ không lấy mạng ngươi bây giờ.” An Hoằng Hàn nói
bình tĩnh không song, “Người đâu, giải Phạm đại nhân vào thiên lao trước.
Chờ trẫm tra rõ rồi sẽ quyết định. Vì sự trong sạch của mình, tin là Phạm
đại nhân sẽ không để ý mấy ngày tai ương lao ngục.”
Tuy nói là giọng điệu thương lượng nhưng nhìn khuôn mặt lãnh khốc
lạnh lẽo của hắn thì ai cũng biết đây là mệnh lệnh.
Vôn Phạm Nghi không dám nói gì, “Vi thần tuân lệnh.”
Mà sự thật y như An Hoằng Hàn đoán. Chẳng qua là Phạm Nghi vì để
đạt được sự coi trọng của An Hoằng Hàn mà cố tình nhờ các mối quan hệ,
tìm được đường lên Cưu quốc, vận chuyển một con chồn Phượng Vân về
đây. Nhưng không ngờ con chồn này vừa vào tay bệ hạ thì đã bị vạch trần
nguyên hình.
Hai thị vệ áp vai Phạm Nghi đi ra khỏi điện Lưu Vân.
Tựa như long trời lở đất, Ninh phi nhìn bóng lưng cha biết mất, không
dám quay đầu lại. Cho dù có thể che quá khứ lại không, sau này nhất định
địa vị của Phạm Nghi ở trên triều cũng giảm xuống.
“Trẫm cảnh cáo các ngươi, đừng chơi trò bịp bợm dưới mí mắt trẫm.
Muốn vinh hoa phú quý không khó, nhưng điều kiện tiên quyết là các
ngươi có giá trị đó. Triều đình không nuôi người vô dụng.” Giọng An
Hoằng Hàn lộ ra chút khí phách.
Đại thần tại đây đều bị thu hút bời khí thế toàn thân An Hoằng Hàn, tất
cả quỳ xuống đất, cúi đầu hô: “Chúng thần hiểu.”
Hiểu? Có lẽ qua không bao lâu nữa sẽ quên.