Tịch Tích Chi, hắn không kiềm được mà chìa tay giúp đỡ, “Bệ hạ, bản điện
có chuyện muốn nhờ.”
Đông Phương Vưu Dục lập tức dẫn tới sự chú ý của mọi người…
An Hoằng Hàn nắm chặt bàn tay nhỏ đang giãy dụa của Tịch Tích Chi,
giam nàng trong lòng mình, “Mời Thái tử Luật Vân quốc nói.”
Đông Phương Vưu Dục hắng giọng, khụ hai tiếng, “Bản điện cũng vô
cùng yêu thích con chồn Phượng Vân. Nếu bệ hạ không cần nó, chi bằng
tặng nó cho bản điện? Nhất định bản điện sẽ đối xử với nó thật tốt?”
Đầu tiên là An Hoằng Hàn nhíu mày. Bởi vì không muốn ầm ĩ căng
thẳng với Tịch Tích Chi nên hắn nhìn về phía nàng, ý bảo nàng ra quyết
định.
Có người nhận nuôi con chồn Phượng Vân thì không còn gì tốt hơn.
Tịch Tích Chi quan sát Đông Phương Vưu Dục mấy lần. Tuy người này có
biệt hiệu là hổ biết cười nhưng tâm địa cũng không tệ lắm. Con chồn
Phượng Vân vào tay hắn, còn không tới mức bị ngược đãi.
“Cho hắn.” Hai chữ, nàng nói cho An Hoằng Hàn biết quyết định của
mình.
An Hoằng Hàn vẫy tay với Lâm Ân, “Nếu thái tử điện hạ mở miệng
muốn, sao trẫm có thể không để ý? Lâm Ân, đưa con chồn Phượng Vân
cho thái tử điện hạ.”
Đông Phương Vưu Dục cũng không biết làm sao với lần này. Tuy nói là
hắn thích con chồn Phượng Vân nhưng thích và nuôi là hai chuyện khác
nhau. Thật không hiểu tại sao chỉ bằng một ánh mắt, một động tác của hài
tử kia lại khiến hắn ra quyết định như vậy.