DƯỠNG THÚ THÀNH PHI - Trang 780

Dường như trong lời An Hoằng Hàn có ý gì đó, mỗi một câu đều nhắc

nhở Nguyên Húy.

Nhưng góc độ suy nghĩ của mỗi người khác nhau, lực chú ý của Tịch

Tích Chi tập trung hết ở nửa câu sau. Thứ cũ kỹ xem nhiều sớm muộn gì
cũng sẽ ngán? Ý là không chừng ngày nào đó An HOằng Hàn sẽ chán ghét
nàng?

Đôi mắt Tịch Tích Chi trong veo như nước, nhìn An Hoằng Hàn chằm

chằm như muốn nhìn ra nguyên nhân.

Ban đầu hắn không hiểu ánh mắt nàng như thế là thể hiện điều gì. Sau

này nhớ lại lời của mình thì hiểu ra, xoa xoa trán nàng, “Đừng suy nghĩ
nhiều. Không phải trẫm nói với nàng. Người duy nhất không khiến trẫm
cảm thấy chán ghét trên thế giới này chính là nàng.”

Lời này của hắn cũng không phải là giả, chỉ đơn giản nói ra từ con tim.

Khi những lời này vừa ra khỏi miệng thì Tịch Tích Chi ngẩn người, hơi

không xác định mà nhìn hắn. Hắn cũng không phải người giỏi thể hiện tình
cảm của mình nên khi hắn nói ra những lời tuyệt vời này khiến nàng cảm
thấy không thể tin được.

Nhưng chỉ cần hắn nói thế thì chắc chắn là sẽ làm được. Theo ý hắn,

nhất định sẽ không vứt bỏ mình, để mình làm một con chồn nhỏ không nhà
để về.

Bất tri bất giác, Tịch Tích Chi đã coi An Hoằng Hàn như người nhà

mình từ lâu, coi hoàng cung như nhà mình. Tuy cái nhà này có rất nhiều
thứ khiến người ta đau đầu nhưng chỉ cần người đó ở đâu thì đó chính là
nhà.

“Vi thần tuân chỉ.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.