Thắng lợi dễ dàng như vậy khiến Tịch Tích Chi cao hứng rất lâu.
Vì không mặc quần áo cho nên nàng muốn biến về hình người có vẻ là
không thể. Bước bốn chân, nàng nhìn đông ngó ngó tây nhìn nhìn, đi thẳng
lên núi.
Đám người An Hoằng Hàn đã cưỡi ngựa tới phía trước từ lâu cho nên
vùng này không có bóng người. Có điều thỉnh thoảng vẫn có thể nhìn thấy
vài thị vệ đi tuần.
Hình tượng con chồn Phượng Vân quá mức đi sâu vào lòng người. Sợ bị
người nhận ra, Tịch Tích Chi cố gắng tránh đối mặt với thị vệ, vừa chạy
vừa né không ngừng.
Thân thể của nàng rất nhỏ, lại linh hoạt, bình thường trốn sau đại thụ
cũng không ai nhìn thấy được bóng dáng của nàng.
Tăng nhanh tốc độ, nàng nhảy nhảy nhót nhót chạy như bay. Một trận
tiếng động ồn ào truyền tới từ phía trước, thỉnh thoảng xen lẫn vài tiếng dã
thú gào rú. Tịch Tích Chi cẩn thận lắng nghe, hình như tiếng gào đó là
tiếng sói.
Tuy tính tình sói hung tàn nhưng nàng lại không thể thấy chết mà không
cứu. Nàng vung móng vuốt nhỏ, lề mà lề mề đi ra từ phía sau đại thụ.
Không nhìn còn đỡ, vừa nhìn thì thấy người quen. Một nam tử khôi ngô
mạnh mẽ ngồi trên con ngựa màu đỏ. Mặt của hắn có vài nét giống với Ngô
Kiến Phong. Điều khác nhau duy nhất có lẽ chính là hắn khiến người ta
cảm thấy càng thêm đủ khí thế.
Bên cạnh hắn còn có hai võ tướng cưỡi ngựa, kéo cung tên.
“Để ba người chúng ta tỷ thí một chút. Mũi tên của ai chính xác hơn…”