cứu sói. Đấy chính là chuyện lạ trong thiên hạ. Khi nào thì sói và chồn vậy
mà lại trở thành một nhà thế?”
Không rảnh để ý lời khó nghe của bọn họ, Tịch Tích Chi nhấc chân bỏ
chạy, tự nhủ, để cho bọn họ bắt được thật, chỉ sợ hôm nay cái mạng nhỏ
của nàng sẽ phải chôn vùi ở đây.
Nhìn ra ý định của con chồn nhỏ, ba người Ngô Lăng Dần lập tức quơ
roi ngựa, đuổi theo.
Nàng biết bốn chân của nàng ngắn, nào có thể chạy qua chân dài của
ngựa, cho nên cố gắng chọn bụi rậm đầy cỏ dại mà chạy. Thấy bụi gai thì
nàng chui vào trong. Cái đầu nhỏ của nàng chui qua chui lại trong bụi gai
không có bất cứ nguy hiểm nào. Mà ngựa thì khác. Ngựa cao hơn một
thước, chui vào bụi gai thì rõ ràng không có cửa.
Lúc ba người đuổi tới phía sau thì đã muộn. Mắt thấy con chồn nhỏ chui
vào bụi gai nhưng lại vô kế khả thi.
Một võ tướng trong số đó nói: “Nếu không thì chúng ta đốt bụi gai xem
nó còn trốn thế nào? Không trút cơn giận này, lão tữ nuốt không trôi.”
Dứt lời, tên võ tướng nhổ một bãi nước miếng.
Tịch Tích Chi núp trong bụi gai, nhìn ra bên ngoài. Thảo nào rất nhiều
người đều nói tướng sĩ thô lỗ. Nhìn người này xem, không phải là ví dụ vô
cùng sinh động à?
Người kia vươn tay móc ra hỏa chiết tử (đồ đốt lửa), còn chưa kịp đốt
đã bị Ngô Lăng Dần dùng một chưởng đánh bay.
Vẻ mặt Ngô Lăng Dần âm lãnh, nói: “Đầu ngươi bị lừa đá có phải
không? Chỗ này là nơi săn bắn của hoàng gia, dám đốt một cành cây một
ngọn cỏ ở đây, lão tử thấy ngươi là không muốn sống nữa.”