đánh mông ta? Huống hồ nhiều đại thần nhìn vào như vậy, không giữ cho
nàng chút thể diện được à?
Khong để ý tới con chồn nhỏ nào đó sĩ diện tới chết, An Hoằng Hàn
nhấc chân, bước vào đại môn trường đấu võ.
Người hầu nô tài trong trường đấu võ đã nhận được tin tức từ lâu, nghe
nói bệ hạ muốn đi qua thì tất cả bày trận sẵn sang, không dám chậm trễ
chút nào.
Quan văn và quan võ đều đứng cùng một chỗ, vô cùng chỉnh tề tiêu sái
đi sau lưng An Hoằng Hàn.
“Cung nghênh bệ hạ.” Giáo đầu (người dạy) trường đấu võ và thị vệ
đang huấn luyện đều quỳ xuống hành lễ.
An Hoằng Hàn chỉ liếc một cái rồi thu hồi tầm mắt, “Bình thân.”
Theo tiếng nói, mấy trăm người đứng hết lên từ trên đất.
Tịch Tích Chi cố gắng nhìn xung quanh. Diện tích trường đấu võ trước
mặt rất lớn. Bên cạnh khoảng đất trống hình tròn còn đặt kệ để vũ khí đao
kiếm kích. Có rất nhiều thị vệ đang quơ tay, đang tập luyện.
Lần đầu tiên tới chỗ thế này, Tịch Tích Chi ít nhiều thấy tò mò. Đôi mắt
màu xanh da trời quan sát qua lại.
Mà suy nghĩ không đơn giản như Tịch Tích Chi, tất cả những đại thần
khác đều đoán mực đích bệ hạ tới đây.
An Hoằng Hàn cũng không phải một người không có lửa sao có khói.
Hắn tới đây chắc chắn là vì chuyện gì đó.
Vì chuyện huynh trưởng nên Ngô Kiến Phong bị đả kích rất lớn, cả buổi
trưa đều rã rượi, lo lắng cuộc sống sau này phải làm sao khắp nơi.