và học vấn, sao bệ hạ có thể vì một sai lầm nhỏ mà muốn lấy mạng hắn?
Bị thị vệ áp vai bắt quỳ xuống, hai cánh tay Ngô Lăng Dần bị trói chéo
sau người. Làm vậy có thể hạn chế tự do của hắn, khiến hắn không thể lộn
xộn.
“Trẫm phải tính sổ chuyện hôm qua với ngươi thật tốt.” Vuốt ve lông
chồn nhỏ, An Hoằng Hàn nói lành lạnh, từng chữ mang theo ý lạnh, đóng
băng lòng người khiến người ta run lên.
“Thần chỉ nhất thời lỡ tay, cũng không phải cố ý bắn con chồn Phượng
Vân. Bệ hạ, vi thần trung thành với người mấy năm, chẳng lẽ người còn
không tin vi thần?” Ngô Lăng Dần cúi đầu, giả vờ vô cùng tức giận.
Nhưng dáng vẻ này trong mắt An Hoằng Hàn thì ngoài giả vờ chỉ còn
lại dối trá.
Người trung thành với hắn trong đám quần thần này chỉ có số ít. Nếu
không phải xem trên phân thượng lợi ích thì ai bằng lòng bán mạng cho
hắn? Nếu nói tiếp cận hắn không hề có lý do, e rằng cho tới bây giờ thì chỉ
có mình Tịch Tích Chi.
“Thứ của trẫm mà người ta nói muốn đụng là đụng à? Ngô Lăng Dần,
ngươi cho rằng chơi chút trò này là có thể qua được mắt trẫm? Nếu chỉ là vì
chuyện ngươi bắn con chồn Phượng Vân thì quả thật trẫm không thể làm gì
ngươi. Bởi vì nếu làm thế thì trẫm sẽ mất đi lòng dân, ầm ĩ tới mức các
quần thần cảm thấy bất án.”
An Hoằng Hàn lên ngôi nhiều năm, sao ngay cả thứ mang tính chất bình
thường thế này cũng không biết? Ngô Lăng Dần là nhìn trúng điều này mới
cho là mình khiến hắn không có cách nào. Nhưng chuyện An Hoằng Hàn
muốn làm, sao có thể theo ý người khác?