DƯỠNG THÚ THÀNH PHI - Trang 87

thật vất vả mới đợi đến khi nở hoa. Nếu không, bây giờ ai gia đâu cố ý gọi
các ngươi đến Ngự Hoa Viên nhìn một chút." Xa xa, một âm thanh già nua
vang lên, nàng ta vừa cười vừa nói mang theo chút đắc ý.

Đồng thời, vài âm thanh như tiếng chuông rung cười nói: “Mẫu hậu

muốn bọn thần thiếp mở rộng tầm mắt, chúng thần thiếp vui mừng còn
không kịp nữa là.”

Lỗ tai nhạy bén của Tịch Tích Chi đã nghe được đối thoại từ xa của mấy

người, cúi đầu xem xét đóa hoa trong ngực. . . . . . Màu xanh dương! Sẽ
không chính là ‘ hoa Lam Linh ’ trong lời nói trong miệng bọn họ chứ?

Tâm trạng hoảng hốt, Tịch Tích Chi vừa định chạy trốn, chớp mắt đám

người kia đã bước vào đình. Chẳng lẽ ông trời nhẫn tâm làm khó dễ nàng
sao? Gần đây quả thật toàn chuyện xui xẻo, ba ngày hai bữa đều mạo phạm
một vị tổ tông.

Quả cầu tròn màu trắng lặng lẽ lui về phía sau, Tịch Tích Chi nghĩ thừa

dịp không có ai chú ý tới nàng sẽ lén chuồn đi.

Vừa mới đụng vào mép bàn đá, một cô gái đã kêu lên kinh ngạc, "Đó

không phải là Vân chồn bệ hạ nuôi sao?"

Mọi người nghe vậy nhìn đến, thân thể Tịch Tích Chi cứng nhắc cũng

không nhúc nhích nữa. Thật là sợ cái gì cái ấy sẽ tới. Hai móng vuốt bảo vệ
đóa hoa, dấu nó ở sau lưng. Trong lòng đặc biệt bi thương, vừa rồi nàng
còn mở cờ trong bụng gặp được bông hoa kiều diễm, bây giờ lại trở thành
củ khoai lang bỏng tay.

Thật muốn vứt bỏ đóa hoa này, sau đó tiêu hủy chứng cứ.

"Thật là đáng yêu a, khó trách bệ hạ muốn đích thân nuôi nấng." Những

người nói chuyện đều là nữ nhân thiên kiều bá mị. Mỗi người đều chăm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.