phát hiện ra.
Nàng nghĩ tới điều này, bỗng không muốn biến về hình người nữa. Nhỡ
may ai đó biết chuyện này vậy thì nguy.
"Trẫm chưa bao giờ thích nói lần thứ hai..." An Hoằng Hàn nhíu mày,
hình như vô cùng không hài lòng với chuyện Tịch Tích Chi vẫn không
động đậy.
Nàng sợ nhất là hắn làm mặt âm trầm, đầu nhỏ nhanh chóng thiên vị, bị
sợ tới mức lập tức nhấc cái chân mập mạp nhỏ nhắn lên, vọt vào sau bình
phong, chạy tới trước tủ quần áo, đi tìm quần áo của mình.
Dưới ánh mắt nóng bỏng của An Hoằng Hàn, nàng thúc giục linh lực,
khiến mình biến thân.
Về thuật biến thân, Tịch Tích Chi đã vô cùng thuần thục. Khi hóa thành
hình người thì cầm ngay lấy quần áo mặc lên, hết sức gọn gàng. Đang lúc
mặc gần xong thì nàng bỗng sinh ra cảm giác kỳ lạ. Hình như rõ ràng chưa
làm chuyện gì đó mà mình lại không nhớ ra được.
Cố gắng nhớ lại thứ tự mình vừa mặc quần áo, nàng cho là mình mặc
nhầm nên mới sinh ra cảm giác kỳ lạ như vậy.
Thấy nàng đứng một lúc lâu sau bình phong không đi ra, An Hoằng Hàn
đặt ly trà xuống, đi tới, lập tức thấy mặt một tiểu hài tử nào đó băn khoăn
suy nghĩ chuyện gì đó, "Vẻ mặt này là có ý gì?"
Hắn đã giải quyết thay nàng những người dám trêu chọc nàng. Huống
hồ bây giờ cũng không có mấy người dám chọc giận nàng. Cho dù là ai
cũng sẽ nhìn trên thể diện của hắn, cố gắng nhường nhịn nàng.
"Ta cũng không biết." Tịch Tích Chi thành thành thật thật trả lời, cảm
thấy trong lòng hơi mất tự nhiên. Vừa rồi chắc chắn là nàng đã quên