Trong lòng ngự lâm quân bị để lại đáy vực sợ hãi nhưng khổ nỗi bệ hạ
ra lệnh, chỉ có thể sống chết chống đỡ. Bọn họ xốc mười hai phần tinh thần,
quan sát tất cả động tĩnh xung quanh. Mỗi người cách nhay không hơn sáu
thước. Khoảng cách này không dài, có thể giúp ngời khác cấp tốc chạy tới
hiện trường khi có tình huống xảy ra đột ngột.
Đáy giày dính rất nhiều bùn đất, Tịch Tích Chi vừa bước vào điện Bàn
Long thì một hàng dấu chân nhỏ đã hiện lên trên đá cẩm thạch trắng tinh.
Kẻ đầu têu còn không có chút tính tự giác nào, vẫn nghênh ngang nhảy vào
nhà, đặt cái mông nhỏ lên ghế, ngồi xuống.
An Hoằng Hàn đi phía sau, đi theo dấu chân Tịch Tích Chi tới, nhìn
từng dấu chân không khác nhau là mấy, khóe môi nổi lên ý cười nhàn nhạt.
Mà nụ cười ý nghĩa sâu xa này không ai có thể thấu hiểu được.
Bởi vì bệ hạ thỉnh thoảng sẽ trở về điện Bàn Long dùng bữa vào buổi
trưa nên trước đó thái giám cung nữ đều quét dọn điện sạch sẽ một lần.
Nhìn sàn nhà bị một hài tử nào đó làm dơ, bọn họ mặt nhăn mày nhó.
"Nhìn chuyện tốt nàng làm kìa." An Hoằng Hàn đi tới cái ghế bên cạnh
nàng ngồi xuống, lập tức có cung nữ bưng trà lên.
Tịch Tích Chi chớp mắt mấy cái đầy nghi ngờ, tự nhủ vừa rồi nàng
không làm chuyện gì cả mà? nếu là chuyện tốt có lẽ cứ nhận, chắc sẽ không
sai!
"Vậy huynh định thưởng cho ta cái gì?" Còn chưa rõ nguyên nhân sự
việc nàng đã nghĩ tới lấy lòng thế nào.
Đôi mắt long lanh khiến tâm thần người khác nhộn nhạo.
Khóe môi An Hoằng Hàn từ từ nhếch lên thành một nụ cười, "Nàng
muốn thưởng gì?"