Phùng chân nhân liếc mắt nhìn Tịch Tích Chi, rồi liếc nhìn An Hoằng
Hàn, hình như tự hỏi chuyện gì, ánh mắt cũng cực kỳ khó dò. Trình độ coi
trọng của bệ hạ đối với tiểu yêu tinh này, dường như vượt qua mức bình
thường rất nhiều! Mới quen biết một ngày, mà Phùng chân nhân đã nhìn ra
quan hệ của hai người vô cùng thân mật.
“Lão phu chỉ là nhắc nhở một câu mà thôi, cũng không có lên tiếng dạy
ai.” Phùng chân nhân suy nghĩ, cũng xoay chuyển vô cùng nhanh, gần như
là trong nháy mắt, đã nghĩ ra câu hỏi trả lời An Hoằng Hàn.
An Hoằng Hàn híp mắt lạnh, “Giống như lời Phùng chân nhân, đó là tốt
nhất, Phùng chân nhân cũng biết tính trẫm, cho nên ngàn vạn đừng cố gắng
chọc giận trẫm, nếu không một khi trẫm nổi giận, muốn bình ổn lửa giận
trong lòng trẫm, vậy thì rất khó khăn.”
Nếu cảnh cáo trong lời nói cũng nghe không ra, như vậy Phùng chân
nhân liền uổng làm người rồi.
“Lão phu sao dám? Bệ hạ, sắp đến chỗ sâu trong sơn động, hay chúng ta
trước nhìn một chút yêu vật kia rồi hãy nói.” Kính chiếu yêu trong tay phát
ra ánh sáng kịch liệt, Phùng chân nhân vung bàn tay lên, người nhẹ như yến
nhảy vào chỗ sâu trong sơn động.
An Hoằng Hàn từng học võ, mặc dù không theo kịp Phùng chân nhân –
người tu luyện này, nhưng tốc độ cũng là cực nhanh, gần như là không
phân cao thấp với Phùng chân nhân.
Chỗ sâu đều là một mãnh tối mờ mịt, đưa tay không thấy được năm
ngón.
Ánh sáng kính chiếu yêu nhanh chóng yếu đi, chỉ cách mấy giây, liền
nhanh chóng trở nên ảm đạm không có ánh sáng, dung hợp với bóng tối
xung quanh thành một mảnh.