"Để lão phu suy nghĩ trước, biện pháp sớm muộn sẽ có." Tiếng nói mơ
hồ, quanh quẩn một chỗ trong cả sơn động.
Tịch Tích Chi không thể xác định phương hướng của Phùng chân nhân,
chỉ có thể nhàn nhạt ‘ ừ ’ một tiếng với hư không.
Lửa không đốt được, trong sơn động tối mờ không có ánh sáng, hình
như có thứ gì đó đang ẩn núp, bất cứ lúc nào cũng có thể cho bọn họ một
kích trí mạng. Lần đầu tiên cảm giác được tiếng hít thở của mình, lại có thể
lớn tiếng như vậy.
Dĩ nhiên lúc một người không nhìn thấy được, thính lực thường sẽ tăng
thêm, bởi vì đây là cảm giác duy nhất của họ đối với bên ngoài. Trước mắt
một mảnh đen như mực, hai mắt Tịch Tích Chi giống như bị mù, mất đi tác
dụng. Thính lực của nàng vốn là tương đối nhạy cảm, hiện giờ yên tĩnh,
thính lực càng tăng cường thêm gấp mấy lần.
Nghe tiếng gió lạnh lẽo, toàn bộ da gà của Tịch Tích Chi đều nổi lên.
Tâm tình càng trở nên kích động, Tịch Tích Chi lại càng không khống chế
được biến hình, trên đầu đột nhiên xuất hiện hai lỗ tai đầy lông lá.
Có lẽ phát hiện thân thể mình biến hóa, Tịch Tích Chi nâng tay nhỏ bé
trắng nõn non mềm lên, sờ sờ đỉnh đầu. Quả nhiên không ngoài dự đoán, lỗ
tai lông lá đã chui ra.
Đứa trẻ trong ngực lộn xộn, dẫn tới sự chú ý của An Hoằng Hàn, "Sao
vậy?"
Tịch Tích Chi ấp úng, cuối cùng vẫn mở miệng nói: "Lỗ tai nhô ra."
An Hoằng Hàn giơ bàn tay lên, liền dời đến đỉnh đầu của nàng, sờ tới lỗ
tai lông nhung mềm mại kia, trong nháy mắt hiểu đây là vì sao rồi.