vừa tới thế giới này, nhờ Từ lão đầu giúp nàng chữa bệnh, nàng vĩnh viễn
không thể quên Từ lão đầu - người bạn vong niên này.
Từ lão đầu gặp nạn, sao nàng có thể bỏ mặc? Mặc dù Tịch Tích Chi
sống ở rừng sâu núi thẳm, nhưng cũng đọc qua mấy quyển thánh hiền chi
thư, biết tri ân đồ báo.
Mắt thấy đã tìm được manh mối, sao Tịch Tích Chi có thể lùi bước?
Tịch Tích Chi vừa biến hình xong, liền nhanh chóng vọt vào cửa sơn
động nhỏ hẹp. Nó nhỏ hơn bạch hồ, cho nên cửa động đối với nó là phi
thường rộng rãi.
Vẻ mặt An Hoằng Hàn lạnh lẽo, một đôi mắt giống như bao trùm hàn
băng vạn năm, tỏa ra khí lạnh thấu xương.
Phùng chân nhân chỉ đứng ở bên cạnh hắn, cảm thấy da gà toàn thân
đều nổi lên. An Hoằng Hàn một thân khí thế cường đại, cho dù ai nhìn thấy,
cũng sẽ vô cùng sợ. Trước kia Phùng chân nhân trải qua rất nhiều đau khổ,
nhưng đứng ở trước mặt An Hoằng Hàn, khí thế thấp vẫn thấp hơn một cái
đầu.
"Tốt lắm, lời của trẫm cũng dám không nghe theo?" Lời nói cực kỳ lạnh
lẽo, lãnh ý tỏa ra khiến người ta cảm thấy rợn cả tóc gáy.
Tịch Tích Chi bị dọa tới mức thân thể nhỏ vừa chui vào động liền dừng
một chút, chậm rãi xoay người, mặt ngó An Hoằng Hàn.
Phùng chân nhân cũng cực kỳ giật mình, cái vật nhỏ này động một chút
là núp ở sau lưng của An Hoằng Hàn, lá gan rõ ràng rất nhỏ, lần này chẳng
những không vâng lời An Hoằng Hàn, còn nguyện ý tự mình mạo hiểm
chui vào cửa động nhỏ hẹp, phải biết. ... Nơi đó nguy hiểm bao nhiêu, đến
Phùng chân nhân cũng không dám xác định.