ĐƯỜNG TỰ DO - SÀI GÒN - Trang 311

khiêng không biết bao nhiêu thùng hàng, đồ đạc từ trên dãy lầu xuống. Bà
lớn và các "công tử" chống đối ghê quá. Bà Lớn vừa khóc vừa la:

"Tiên nhân chúng mày. Chồng tao có công ơn với cách mạng mà chúng

mày cũng vu khống làm hại. Chúng mày đã ăn ngập mặt ngập mũi còn đổ
oan cho chồng tao. Ới nhà nước ơi, ới bác ơi, đảng ơi, ra mà coi đây, chúng
nó vu oan giá họa. Ối nhà nước ơi, sao ăn cháo đá bát..."

"Bà có im đi không? Liệu hồn bà bị bắt luôn về tội phỉ báng nhà nước..."
"Ối nhà nước ơi, ối đảng ơi, bác ơi. Sao đầy những oan với ức. Ối bác ơi,

ối nhân dân ơi..."

"Ơi. Ới. Ơi...ơi..."
Nhân dân được gọi là lên tiếng liền. Lại bọn bụi đời, băng thằng Lai Phá,

đồng loạt kêu "ơi" rầm lên. Nhưng không ai đủ sức cười ngoài bọn chúng
nó. Người con trai lớn đỡ mẹ:

"Thôi bu. Việc đâu còn đó, cấp trên còn xét xử..."
Bà già rên:
"Bao giờ? Bao giờ mới xét xử? Mà của một đời đã bị "ăn cướp" sạch

sành sanh. Hỏi ai, úi giời, đi hỏi quân ăn cướp à?"

Mặc kệ, công an vẫn điềm nhiên lục lọi, khuân vác. Đến bốn năm tiếng

đồng hồ sau, khi đoàn xe đã bỏ đi thì bà già cũng đã khản cả cổ không kêu
nổi nữa.

Ngay từ phút đầu, anh thương binh tổ trưởng được mời đi theo chứng

kiếm cuộc "kiểm kê". Lúc khu phố đã trở lại yên tĩnh, anh về quán, nhìn vợ
lè lưỡi:

"Gớm, chúng "ló" giàu quá. Vàng gom lại cả thùng chứ không ít. Rồi hột

xoàn cứ loáng lên. Chậc, sao có thể giàu có như thế!"

Hắn ta liếm môi như đang trong một cơn thèm điếng lặng.
"Bố nó cũng bớt nhời, chuyện của người ta...mình chỉ là tổ trưởng, cấp

trên bảo sao làm vậy."

Chị vợ nhắc nhở. Coi, chị trắng trẻo, nhỏ thó, nhưng nhìn đôi mắt cười

có đuôi, mà không nhìn thẳng ai, biết là không vừa. Bê cà phê, tính tiền,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.