ĐƯỜNG TỰ DO - SÀI GÒN - Trang 309

có nhiều bạn bè đủ loại. Lúc anh kẹt, anh em Hai Nuôi, Tửng cũng có thể
bao anh chầu cà phê, và ba điếu thuốc lá lẻ. Dân bụi đời ở bên công viên
tiếc lắm. Có nhà hàng, còn qua về hớt chút xương xẩu, nước dùng thừa,
đem về bỏ chung vào nồi nấu lại cũng có món phong lưu. Hơn nữa, nghe
riết tiếng đàn của anh chàng nhạc sĩ đâm ghiền.

Chị Bảy Cà Tong mà cũng nói:
"Vắng tiếng đàn của cậu tui nhớ quá, như thất tình cậu ơi. Nghe riết rồi

ghiền, hổng có là chịu hổng nổi."

Con Lê nghe mẹ nó nói vậy thấy "quê" lắm, chặn họng bà già:
"Má cái gì cũng chịu hổng nổi hết trơn mà..."
Hai mẹ con lại gấu ó. Con Lê tiếc rẻ:
"Tui ca được. Nếu anh đờn ghi-ta, tui bắt giọng ca được liền..."
"Bữa, tui kiếm cây đàn mình hát chơi..."
Anh nhạc sĩ xuề xòa vậy đó. Nếu kiếm được cây đờn và có thì giờ, anh

cũng dám lăn vào nhóm này ca hát chơi vui. Nhưng nói vậy cho có chớ ai
rảnh. Con Lê, nói chuyện được là giấc sáng, phải có ly "xây chừng" cho nó
tỉnh táo chớ không "lề sề" lắm. Nó có làm được một điều giúp anh chàng là
nếu anh ta muốn, nó chịu "chi" cho tên Hóa bảo vệ nhà sách và rạp hát để
cho anh ta vô làm một chân trong nhà sách ngoại văn. Anh chàng nhạc sĩ
ngây thơ:

"Cô giúp thì tui cám ơn lắm. Có điều cô phải chi tiền thì tui không dám

đâu ..tui sợ nợ lắm..."

Con Lê cười ngất:
"Ông ngay quá ông ơi. Còn lâu tui mới chi tiền. Tui chi cho chả thứ

khác..."

"Thứ gì vậy?" Anh ta hỏi tiếp.
"Mèn ơi, tui có thứ để chi, anh đừng hỏi riết tui nữa..."
"Thôi cũng được. Có việc làm, có tiền tui trả lại cô sau."
"Hứa nghen. tui chi thứ gì thì anh phải trả đúng thứ đó nghen."
"Mà có nhiều không..."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.