ĐƯỜNG TỰ DO - SÀI GÒN - Trang 308

phồng lên, chúng vồ lấy nhau không kịp thở. Con Đuông kêu lên như một
con vật chọc tiết.

Chỉ một lát thôi, ba người đàn ông và ba người đàn bà cũng uống cái

chất trắng đó. Rồi họ không để ý gì tới thằng Lai và con Đuông nữa. Mắt
họ đỏ kè và mặt mũi như đã biến thành những con quỉ thèm máu muốn cắn
xé nhau.

Về sau, con Quynh biết đây là một "động" ăn chơi của mấy ông lớn. Một

trong hai người đàn bà kia là gái điếm ở Thủ Thiêm, còn hai bà trong bọn
là cán...gái. Trong căn nhà, không chỉ có một phòng này, mà còn phòng
chiếu phim, phòng "chích, choác" nữa.

Con Đuông nói với thằng Lai, nó thề không bao giờ còn muốn trở lại căn

nhà đó nữa. Thằng Lai cầm nắm tiền kiếm được đưa hết cho con Đuông, nó
hất tay:

"Mày cầm đi. Tao không lấy."
"Chê hả mày. Ê, con chó không chê cứt sao mày chê tiền?"
"Tao hổng phải là con chó".
Thằng Lai nhổ nước bọt:
"Còn tệ hơn là con chó nữa, mày biết không?"
Lần đầu tiên nó thấy con Đuông khóc.
.

.
Trâu bò húc nhau, ruồi muỗi chết. Quán Hương-Lan thình lình có lệnh

đóng cửa. Người thì cho là tại một buổi tối nọ, đánh nhau từ trong quán dàn
ra, làm kẹt đường đoàn xe ông lớn vừa "chiêu đãi" từ dinh Thống Nhất ra,
chạy ngang qua đây. Người thì nói "ở trên" qua mặt nhau, ăn sạch bách mới
nên chuyện. Tội nghiệp anh chàng nhạc sĩ mất việc, ngày ngày như nhớ chỗ
làm, cứ phải đạp xe đạp tà tà ngó vô. Thấy tối thui thôi.

Anh chàng nhạc sĩ, từ ngày Nhung Xì Ke chết, đâm buồn. Chẳng phải

tình yêu...quái quỉ gì đâu. Nhưng anh ta "đa sầu", cứ xót xa cho cô gái anh
muốn cứu vớt mà hoàn cảnh làm cho bất lực. Anh hay rề rà khu này vì anh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.