ĐƯỜNG TỰ DO - SÀI GÒN - Trang 330

"Nếu tao đi thoát tao sẽ gửi quà cho mày. Gửi gì hen? Quần bò mày thích

không?"

Thằng Lai im re. Xiếu tiếp:
"Quần bò là phải có rồi. Nhưng tao muốn gửi cho mày tiền để mày mua

cái xe đạp đi cho oai. Mày thích lạng xe lắm phải không?"

"Thích cức gì? Dẹp đi. Có xe rồi để đâu? Mày thấy ông Nho học tập về,

vợ đuổi, có chiếc xe đạp. Ổng ngủ ở công viên, khóa xe đạp vô chân ông
mà cũng bị rinh đi đó thôi. Có cũng không giữ được thì có làm gì."

"Ờ hén. Vậy trần trụi mà khỏe re, Lai!"
"Đói vàng con mắt, ở đó khỏe re. Thôi, mày bỏ chuyện đó đi."
"Tao sẽ nhớ mày nhứt đó Lai."
"Tao bảo câm."
"Mày phải cho tao nói. Tao nói thiệt, tao thích mày lắm Lai. Đi rồi, tao

nhớ con sông này, tao nhớ tiếng ghe máy nổ. Nhớ cái bến, nhớ từng cục đá,
bọt nước. Đi là phải đi thôi...Tao còn cái con Chót bên xóm, tao với nó đã
biết rồi nghen mày...tao...."

Nó cầm tay thằng Lai, nhưng thằng Lai hất ra. Không phải nó muốn làm

thằng Xiếu buồn đâu. Nhưng bên tai nó, tiếng chèo khấy nước sao mà êm ả
quá, rồi giòng sông trong đêm như mênh mông không có bờ bến, rồi xóm
nghèo bên kia Thủ Thiêm, ngủ sớm và chìm mất trong đêm rồi. Nó biết
thằng Xiếu đang đau lòng. Cũng như nó đây, mang máu lai trong người,
cha là ai, không biết, mẹ là ai, cũng không biết luôn. Nhưng nó lớn lên, đầu
đường xó chợ, quen cảnh màn trời chiếu đất. Đến như một lần được ngủ
giường chiếu ngon lành, nó không quen, nhớ cái vỉa hè mà không chợp
được mắt.

"Lai à, mày không muốn đi khổ đi sở như tao, mày đi đăng ký con lai mà

đi máy bay...Mày còn có một người cha ngoại quốc mà..."

Cái thằng cứ lải nhãi hoài. Thằng Lai dụi mắt. Ai khóc đâu! Ai thèm

khóc. Nó phải chửi thề:

"Đ.M. Mày làm như hay lắm."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.