ĐƯỜNG TỰ DO - SÀI GÒN - Trang 337

Thằng Hai Nuôi giận tím mặt, lầm lì mấy ngày, bây giờ lên tiếng.
"Ê, mày nạt ai ha mày? Đừng có hỗn."
Con Lê phang một câu:
"Hỗn với bà còn là may, không phải bà, người khác thử coi..."
"Rồi mày làm gì? Tao đã nói bị tao ham lời, tính làm ăn mua bán thôi,

tao dại trai hồi nào?"

"Thôi lạy bà đi...Biết bà quá mà, chừng đó tuổi, người ta...còn bà, nói thì

phải tội với trời, y như mấy con chó cái..."

"Bởi mới đẻ ra loại chó cái như mày. Bất hiếu như mày ông trời không

vật chết mày đi. Hồi đẻ, biết mày vậy tao bóp mũi chết mẹ mày cho xong."

"Sao không bóp mũi chết hồi đó cho giờ đỡ khổ, khỏi đi làm điếm nuôi

thân. Tưởng sướng lắm sao còn rủa bà."

"Tụi mày nhớ, dầu nghèo, tao cũng cố đẻ chúng mày ra, lo cho tụi mày

lúc còn đỏ hỏn mới lớn, chớ chó cho tụi mày bú sao đây? Hư...ư...!"

Con Lê khóc từ lúc nào. Nó tiếc của muốn phát cuồng. Đem cái thân cho

người ta dày vò để có chút vốn liếng, nay vì bà già "xí xọn" mê trai, nỡ
lòng...Trời đất, mẹ này là mẹ "mìn" hay mẹ trâu mẹ chó? Rủa ra miệng thì
tội với trời đất, mà bấm bụng thì ruột gan quay cuồng đau muốn thắt mà
chết. Vậy mà coi bả, thấy cái mặt bả là đằn không nổi, đi ra đi vô, ngóng
ngóng chờ chờ, sửa sang tô điểm cái mặt mốc...

Cho tới lúc nó nghe được sự việc thằng Long bị bắt trong lúc trốn trên

tàu ngoại, thì nó hộc tốc trở về gặp chị Bảy cà tong. Chị Bảy ở riết một chỗ
chờ đợi tin tức, nào có dám bước đi đâu nửa bước. Con Lê thấy chị đang tô
lại môi son mà mắt thì láo liên càng điên ruột:

"Má..."
"Ha, mày đã gọi tao bằng má lại rồi à?"
"Đừng có nói móc nữa. Thôi thì bà...hứ, tô điểm sửa soạn cả ngày ...tội

không? Đừng chờ nữa, thằng mắc dịch không đến đâu."

"Sao mày biết. Tao tin là nó bị kẹt gì đó, chớ không đã đến tìm tao rồi..."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.