"Bà làm như bà còn ngon lành lắm. Coi bà "sệ" không còn một chỗ. Nó
sợ bà luôn rồi, tới với bà là dụ bà tiền đó thôi..."
"Kệ ông cố nội tao, không mượn mày dạy đời..."
"Cho bà chờ đến chết luôn....Bà chờ đi. Nó không về nữa. Bà hổng nghe
tụi nó đồn thằng Long Tân Định trốn lên tàu ngoại vượt biên sao?"
Chị Bảy cà tong giật mình, mắt trợn ngược:
"Phải không đó mày?"
"Phải mới nói. Ai người ta cũng biết, có bà là ngu..."
"Mày chửi nữa tao vả sưng mồm nghen mày. Ừa, cho dầu nó đi được,
thoát, nó cũng gửi quà về trả nợ..."
"Đừng mơ tưởng. Vô trong Phan Đăng Lưu mà tìm nó kìa. Lần này nó bị
bắt là truy ra nhiều tội kinh thiên động địa, không chừng nó khai là dính bà
luôn..."
"Mày đừng nói bậy. Tao làm gì mà nó khai?"
Tuy nói cứng nhưng bụng chị Bảy Cà tong cũng đánh lô-tô và đêm hôm
đó chị ngủ không được...Chị nằm lịm người nhìn con Lê sửa soạn "lên đèn"
để ra đi.
"Mày không nghỉ việc được một đêm ha mày?"
"Cũng muốn lắm, nhưng làm nhiêu bị ăn cướp lột hết trơn rồi, không đi
làm lấy cức mà ăn, ai nuôi đâu."
Con Lê thở ra một cái, dài mà sầu não lan cả cây số. Chị Bảy quay lưng
hậm hực. Con Lê nhìn cái lưng còm cỏi của má nó, sao không thấy thương
bao nhiêu, mà oán, hận gì đâu. Bà cứ nằm yên một chỗ như vầy e còn khỏe
re cho mình, cứ đậu chén, dại trai, con cái có nhiêu gom lại trai nó dỗ hết,
làm khổ con cái mà có biết ân hận gì đâu. Nó không muốn nhìn cái lưng
của má nó lâu hơn nữa. Kiếm cái áo gió mua chợ trời chưa đến nổi tả lắm,
nó tròng vào người. Nghe tiếng chân, chị Bảy cà tong có liếc theo, rồi nằm
trở lại, im lìm như đã chết rồi vậy.
Con Lê vừa ra mấy bước đã gặp con Nết. Chúng nó rủ nhau đi.
"Bữa nay trong người tao thấy mệt hổng ham gì hết."