ĐƯỜNG TỰ DO - SÀI GÒN - Trang 367

mới của chị Bảy để kiếm thêm...tiền xài. Bởi từ ngày Long Tân Định bị bắt,
chị là người mang "gính" nặng thăm nuôi. Mấy đứa con mỗi ngày đều
nhiếc mắng chị vì mang gánh nợ này. Tự nhiên con Quê nhớ chuyện chị
Bảy cà tong và lấy làm an ủi.

"Tao đói bụng rồi, mày có muốn đi ăn không?"
Thằng Bò hôn vào bụng con Quê một cái.
"Phải. Phải. Con tao cũng đang kêu đói. Mẹ cha con mẹ ác nhơn, con đói

mà cũng hổng biết nữa."

Chúng nó chửi nhau đó, làm lành, giỡn hớt đó. Vậy là kéo nhau lên miệt

Hồ con Rùa ăn bò bía, uống nước dừa tươi, ăn mía ghim. Chúng nó chơi trò
té nước nhau cho ướt mèm hết. Thằng Bò mặc cái quần của con Quê, dài
che cả hai ống chân nên thỉnh thoảng vướng mắc, té chỏng ngữa. Chỉ có
con Quê cười sặc sụa, cười đến chảy nước mắt. Còn mọi người quanh đó,
chẳng ai thiết nhìn chúng nó nữa.

Về sau, riết rồi cũng nhàm, bọn Lai Phá không chòng ghẹo con Quê và

thằng Bò nữa. Thằng Hôi có lần lên lớp đằn mặt:

"Tao nói thôi đi là thôi đi. Tụi nó cũng khổ như tụi mình, giỏi đi bắt nạt

bọn thằng Cỏn bù lon coi. Nó đang làm mưa làm gió con đường này, thấy
khôn?"

Thằng Lai bặm môi:
"Biết. Nhưng ai ngoài nó trị được thằng Bảnh. Mày thấy không, con vợ

thằng Bảnh ăn quen bắt thèm rồi. Đính cứng như keo."

"Dù vậy cũng đừng hành tụi con Quê nữa. Cái bụng nó chành ành kìa.

Mai mốt tụi mình có một em bé cũng thích chớ. Tao nói cho tụi bây nghe,
trong tụi mình hổng có đứa nào có phước bằng thằng Bò nghe."

Thằng Lai bỉu môi:
"Ngu thì có. Nó có đúc được đâu mà có con."
Con Đuông chỏ mõ:
"Ha. Có tật rục rịch chi đây. Hôi, mày có phần đúc ở trỏng không đó. Sao

thấy mày tội nghiệp nó hoài vậy."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.