ĐƯỜNG VỀ - Trang 210

Cô đang giận nên nắm một đống đầy tay, nhét hết vào ô đựng tiền. Tiếp

tục thua, tiếp tục thua.

Lộ Thần cũng không để ý lắm, anh tán gẫu với Hải Đông sau lưng cô,

thỉnh thoảng chán chán lại hừ hừ hai câu hát. Lúc đầu Quy Hiểu cũng
không quan tâm, sau đó thua hoài mấy trận hai tai mới lén lút nghe thử,
lòng cô nở hoa ngay lập tức… Đến bây giờ cô vẫn còn nhớ rõ từng câu từng
từ trong lời bài hát kia: “Sao có thể yêu em được, anh tự hỏi chính mình,
anh có thể từ bỏ bất cứ điều gì, nhưng hôm nay vẫn khó rời đi được. Em
đâu có đẹp, nhưng lại vô cùng đáng yêu, cô bé lọ lem, cô bé lọ lem của
anh…”

Qua bao năm tháng dài đằng đẵng.

Tiếng còi xe kéo dài.

Quy Hiểu quay đầu nhìn lại, thấy một luồng ánh sáng trắng bao lấy tán ô

màu đỏ sậm lẻ loi.

Cảnh tượng này vừa lúc đáp lại câu nói đó: “Nếu cuộc đời là quán trọ, tôi

sẽ là người đi đường”, mà cũng không đúng, phải nói là: Tất cả mọi người
đều là người đi đường.

Tài xế qua đường nhìn thấy xe họ đứng lẻ lôi bên đường thì phanh lại:

“Có cần giúp một tay không?”

Quy Hiểu như bị câu nói này làm cho nóng cháy, cô vội vàng tránh khỏi

anh: “Sửa xong rồi, đã sửa xong rồi”.

Tài xế lại là một người vô cùng tốt bụng, nói cho họ biết đi thêm nửa

tiếng nữa là đến làng Erlian, nếu sửa xong thì đừng nên chậm nữa, đường
đêm không an toàn lắm đâu. Quy Hiểu đồng ý, thấy người ta đi rồi Lộ Viêm
Thần cũng đứng dậy sắp xếp dụng cụ và hành lý, tiếp tục lên đường.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.