ĐƯỜNG VỀ - Trang 262

Lộ Viêm Thần như cười như không nhìn quanh mọi người: “Đội ngũ bây

giờ huấn luyện không ổn chút nào, di ngôn mà còn muốn nhiều để chọn
hả?”

Giữa tiếng cười ồn ã, bầu không khí càng thêm hòa hợp.

Tiếng Lộ Viêm Thần đột nhiên chìm xuống: “Nghỉ!”

Cả đội lập tức lắng xuống, cùng nghỉ.

Nghiêm”.

Mọi người đứng nghiêm, sống lưng thẳng tắp.

Lộ Viêm Thần lướt qua từng gương mặt trẻ trung xa lạ đứng trên hàng

thứ nhất, có người còn lớn tuổi hơn anh, thành tích nhiều hơn: “Hai câu
nhưng có cùng một ý, hi vọng mọi người sẽ không bao giờ dùng tới”.

Cả thao trường im lặng.

“Sống chết vì đất nước há nề hà họa phúc, Hoặc là”, Anh cũng thẳng tắp

sống lưng, nhìn những người sẽ tiến vào đội ngũ tháo gỡ bom mìn tương
lai, bất giác lại nhếch cao vành nón của mình: “Hi sinh thân mình vì đất
nước, coi cái chết như thể quay về”.

Giọng không trầm, rất sáng, và rất thẳng.

Chưa thấy chết chưa sờn dũng khí, nếu không thì đừng làm nghề tháo gỡ

bom mìn này, cố chấp chỉ hại mình hại người thôi.

Đến buổi trưa, anh tới căn tin khu huấn luyện lấy cơm, chỉ còn lại hai

phần, chưa tới năm phút đồng hồ đã hết sạch, không thừa một chút, cầm
mâm cơm inox tới bàn ăn. Có một huấn luyện viên gầy gò lớn tuổi vội vã đi
vào, nhận phần cơm cuối cùng, tìm một góc ngồi ăn. Lộ Viêm Thần liếc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.