ĐƯỜNG VỀ - Trang 73

nhịn được đến nghỉ đông, cô tìm đủ cách trở lại trường cấp hai trên trấn.
Đêm đó vừa đi tới đại viện, cô muốn anh bất ngờ nên không hề nói trước,
đêm hôm khuya khoắt đạp xe tới xưởng sửa chữa ô tô tìm anh, đến nơi thì
nói bác bảo vệ gọi anh ra.

Không bao lâu đã nhìn thấy dáng người cao cao gầy gầy đó, anh cầm cái

cờ lê màu bạc đi ra, gió lạnh vù vù, mà lại chỉ mặc một chiếc áo sơ mi như
thế.

Cô chạy vội tới: “Đông lạnh mất rồi”.

Anh nhìn khuôn mặt đỏ phừng phừng của cô vì mới gắng sức đạp xe một

mạch tới: “Lạnh thì đến đây”.

Cô lúng túng: “Em nói là anh bị đông lạnh ấy, sao mặc ít vậy”.

Đi theo anh vào nhà, thấy mọi người cười hỏi: “Bạn gái à?” Anh cam

chịu.

Cô vẫn tự nhủ: “Sau này phải gả cho ông chủ nơi này rồi…”

Mấy ngày nay trừ buổi tối phải về nhà cô mình ngủ, ban ngày cô đều

ngồi trong căn phòng lạnh buốt của anh ở xưởng sửa xe, hoặc là ngồi xổm
trên chiếc ô tô bên cạnh, nhìn anh nằm sửa xe bên dưới, đưa dụng cụ cho
anh. Cứ thế rồi bàn tay, cánh tay cũng đen thui toàn dầu máy, lúc anh chui
từ dưới gầm xe ra vẫn để mình trần.

May mà mặt mày tuấn tú, dù lăn lộn thế nào cũng thấy thuận mắt.

Cô là người theo chủ nghĩa lạc quan, cô nghĩ dù sao mỗi năm đều có nghỉ

đông nghỉ hè, trường cấp ba thì chỉ có ba năm thôi không phải sao? Chờ
đến khi cô lên đại học thì ổn rồi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.