DỨT TÌNH - Trang 23

Đường vừa đến chỗ Chấm Tròn ở Hòn Đâu. Phía dưới đường là những

tảng đá nhỏ to lởm chởm, rồi thì bể. Vài người quần áo rách ngồi kiên nhẫn,
rải rác thả câu. Trước mặt là một ngọn đồi con, cũng có ít nhiều cây, hao hao
giống núi Nùng.

Xa xa ngọn đèn pha chơ vơ trên một cái đảo con như đứng quảng cáo cho

sự hiu quạnh.

– Ta ngồi xuống?
– Phải đấy!
Hằng và Anh bảo nhau ngồi xuống một ghế dưới một bóng me. Diu-diu-

diu-diu, tiếng ve sầu như ru ngủ. Đằng xa, thấp thoáng, mấy cánh buồm nâu
to không hơn mấy cái chấm, phân biệt cảnh ánh nước lồng trời.

Hai người ngồi im lặng trong một lúc đã khá lâu. Không phải im để ngắm

cảnh nhưng để ngẫm nghĩ cẩn thận, để liệu đường khởi thế công, thế thủ với
nhau cho khôn khéo.

Sau cùng đó là Hằng phải nói trước:
– Thật mai mình về Hà thành?
– Phải. Cứ ở đây mãi, có ích gì cho ai?
– Mà lại còn nguy hiểm cho tôi nữa.
Việt Anh nhìn Tiết Hằng một cách mỉa mai, đoạn gay gắt giọng:
– Thưa bà, nguy hiểm là nghĩa lý gì ạ? Tôi đây, tôi sở dĩ đem lòng kính

yêu bà là vì bà đã tỏ ra là người đàn bà trinh tiết nhất đời, chỉ vì thế thôi.
Nếu tôi lại được hân hạnh là… nguy hiểm cho bà thì còn nói gì nữa!

Tiết Hằng cười nhạt.
– Phải, mình về ngay Hà Nội là rất phải. Lắm lúc tôi cũng lấy làm lạ rằng

sao tôi lại nhu nhược đến nỗi để cho một người chẳng là chồng tôi mà cứ
mỉa mai gắt gỏng luôn luôn với tôi, y như một người chồng! Mà có phần lại
tệ hơn một người chồng nữa!

Anh cúi đầu ngẫm nghĩ, hối hận lắm. Hồi lâu chàng ngẩng lên ôn tồn nói:
– Vâng, tôi đã nói tôi về là tôi về. Thật đúng như lời Hằng nói… tôi đã là

một kẻ khó chịu, vô nghĩa lý. Nhưng làm thế nào được? Đã đau khổ trong

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.