DUYÊN KIẾP TRƯỚC, NỢ KIẾP NÀY - Trang 125

Lão Phạm vẫn không cam tâm, nói: “Kể cả như vậy thì cậu cũng không

thể mặc kệ bọn họ mà làm giảm uy phong của mình được. Tốt xấu gì thì
cũng phải nói bọn họ vài câu chứ!”

“Được!” Tiểu Đường gật đầu rồi không nhiều lời nữa, đi về phía hai

người Mỹ kia huyên thuyên một hồi. Hai người Mỹ liếc cậu ta một cái rồi
tiếp tục làm việc, vẫn cầm cây gậy gõ vào cái máy mà chẳng hề nhẹ tay
hơn.

“Nhìn thấy chưa? Tôi đã nói với bọn họ rồi nhưng bọn họ không nghe,

tôi cũng chẳng còn cách nào.” Tiểu Đường buông tay vẻ bất lực.

“Còn chúng tôi thì cậu nói gì thì là như vậy.” Mặt Lão Phạm méo mó,

thực sự là quá mất mặt.

“Ai bảo tôi nói gì tôi đều nói, mọi người nghe thấy cả rồi còn gì!” Tiểu

Đường cười ha ha.

Tôi vội vàng quay người đi để che dấu nụ cười không kịp thu lại.

Tiểu Đường vừa cười vừa vỗ lên bờ vai đang cứng đờ của Lão Phạm.

“Được rồi, đừng có xả giận lên tôi nữa. Chúng ta đều là người Trung Quốc,
người Trung Quốc mà không giúp đỡ người Trung Quốc thì đúng là làm trò
cười cho mấy người nước ngoài kia rồi!”

Sếp còn sốt ruột hơn chúng tôi, cứ cách nửa tiếng lại gọi điện hỏi thăm

tình hình. Tôi thành thật nhận điện thoại thông báo cho anh ta tình hình thực
tế ở hiện trường, cuối cùng còn trấn an tinh thần đang vô cùng nôn nóng
của anh ta.

Cuối cùng thì sự nghiệp vĩ đại này cũng được hoàn thành một cách thuận

lợi vào lúc hai giờ chiều.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.