- Thế hát bài gì?
- "Leo rừng" đi.
- Ô kê "Leo rừng" Được đấy. "Vượt đồi vượt nương dô dô".
Nhóc con Hùng thú tội!
- Tao cóc biết bài "Leo rừng". Hát mẹ nó bài "Bao chiến sĩ anh hùng" đi.
Bọn nhóc con vốn yêu nhóc con Hùng, ầm ầm hưởng ứng:
- Ô kê, Ô kê...
- Số dzách.
Nhóc con Hùng hỏi:
- Chúng mày thuộc hết chứ?
- Hết.
- Vậy hát nhé! "Bao chiến sĩ anh hùng... hai, ba..."
- "Bao chiến sĩ anh hùng, lạnh lùng vung gươmg ra xa trường. Quân xung
phong nước non đang chờ mong tay người hồn sông núi khi thiên ghi muôn
đời"...
Tiếng hát của bọn nhóc con khiến "bộ tham mưu" Dzũng Đakao, Tiến gầy,
Bảo méo mồm và Chương còm khoái chí vô cùng. Chúng nó có cảm tưởng
như đang sống dưới thời có giặc mười hai sứ quân. Chương còm liếc nhìn
Dzũng Đakao. Nó thấy thằng nhóc nầy giống ông vua Cờ lau quá, tuy
Chương còm chưa hề biết ảnh vua Cờ Lau. Thế mới lạ chứ.
Bộ tham mưu đã ngồi cả xuống dưới gốc cây soan tây. Dzũng Đakao lên
tiếng:
- Không biết con nhà Quyên Tân Định có bao nhiêu lính?
Bảo méo mồm láu táu:
- Chắc độ ba "chịt" thằng...
Bị Chương còm kê luôn:
- Sao mày biết, chỉ được cái nước nói phét!
Bảo méo mồm trợn mắt.
- Mày bảo ai nói phét?
Chương còm đứng dậy:
- Ông bảo mày đi!
Dzũng Đakao kéo áo giật nhóc con Hùng, Chương còm ngồi yên chỗ của