nó và nói:
- Đang bàn chuyện đánh giặc mà tụi mày tính lên "võ đài". Chương còm
đừng nói đùa nữa, Bảo méo mồm nín đi, mày la chuẩn tướng phải tuân lệnh
thiếu tướng, biết chưa?
Hai ông tướng con im thinh thít. Dzũng Đakao nhắc lại câu hỏi lúc nãy:
- Không biết con nhà Quyên Tân Định có bao nhiêu lính?
Tiến gầy cùng chung nổi lo sợ với đại tướng của nó:
- Ừa, chẳng biết nó mộ được bao nhiêu?
Chương còm toét miệng cười:
- Khó gì?
Dzũng Đakao hất hàm ra ý hỏi Chương còm tại sao nó biết. Thì Chương
còm giải thích:
- Bây giờ muốn biết giặc Quyên Tân Định có bao nhiêu thằng thì "thằng
đại tướng Dzũng Đakao cử người đi do thám".
Đôi mắt Dzũng Đakao sáng rực:
- Tuyệt, tuyệt cú mèo! Tao phong cho mày làm trung tướng nghe Chương
còm.
- Mày đi dọ thám nhé! Trung tướng nhé.
Trung tướng Chương còm gật đầu kiêu hãnh:
- Chả tao thì còn thằng nào nữa. Tao có mang cái kèn "ác mô ni ca" đây, tao
sẽ thổi kèn cho tụi giặc Quyên Tân Định nghe.
Chương còm rút kèn ra. Nó thổi bài "Fè rơ giắc cờ". Dzũng Đakao cao
hứng đập nhịp. Bảo méo mồm lẩm bẩm "Fè rơ giắc cờ, Đoọc mê vu, đoọc
mê vu...". Thổi dứt bài, Chương còm đút kèn vào túi.
- Thôi tao đi nhé.
Dzũng Đakao dặn.
- Coi chừng kẻo chúng nó thộp cổ, tra tấn mày đa!
Chương còm bĩu môi.
- Còn "phia"!
Rồi nó chạy ra phía cổng. Gặp đúng lúc xe ô tô búyt ngừng. Chương còm
bèn "quá giang" một khúc lên trạm gần sân Hoa Lư.